Người tình của mẹ (Phần 4)

Ngày 17/04/2018 19:00 PM (GMT+7)

Thương chào nhưng không nhìn họ. Nhưng rồi như có một luồng điện xẹt qua, cô đứng vụt dậy và nhìn người đàn ông đang khoác vai cô gái trẻ kia. Cái kéo bấm trong tay cô rơi xuống đất, nó chỉ cách chân cô vài xentimet, nhưng ai để ý đến điều đó chứ?

Thương - một bà mẹ đơn thân 31 tuổi với đứa con gái 15 tuổi sống êm đềm trong một căn nhà nhỏ. Cô con gái đang tuổi nổi loạn bỗng một ngày nói muốn bỏ học và chung sống với người đàn ông hơn mình mười hai tuổi. Nhưng mọi sóng gió thật sự bắt đầu khi người đàn ông đó lại đến tỏ tình với Thương.

Xung đột giữa hai mẹ con càng ngày càng dữ dội, Thương phải làm sao trước tình cảnh trớ trêu này và bảo vệ đứa con gái đang ở độ tuổi dễ dàng bị tổn thương?

Đón đọc truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào lúc 19h00 từ ngày 14/4 tại mục Eva Yêu.

Vũ mất đến mười giây mới tiêu hoá hết câu nói của con bé, cô ta đang nói gì vậy? Người yêu? Anh đã hai mươi tám tuổi, làm sao có thể yêu một cô gái đang ở tuổi vị thành niên được cơ chứ? Chưa kể đến mặt tình, mà về mặt lý đã rất không phải rồi.

Vũ ho nhẹ, anh cười gượng với Nhật:

- Đừng đùa nữa, lo mà học đi.

Nhật tỏ ra cố chấp, cô vênh mặt nhìn Vũ:

- Cháu nói thật. Lần đầu tiên gặp chú cháu đã biết chú chính là người mà cháu muốn tìm.

- Không thể được, cháu và chú là hai người khác thế hệ nhau. Chú không thể nào yêu một đứa trẻ như cháu được.

Nhật nắm lấy tay Vũ, cô rướn người lên và hôn cái chụt vào má Vũ, anh không kịp phản ứng trước hành động đó của cô.

- Nhật!

Tiếng quát của Thương khiến cả hai đều giật mình. Vũ theo phản xạ đẩy Nhật ra, anh hoảng loạn đến nỗi làm đổ cả manocanh ở phía sau mình.

Thương chạy đến, kéo giật tay Nhật lại, cô trợn mắt lên với hai người:

- Con làm gì thế này? Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Nhật giằng tay ra, cô chạy tới đằng sau lưng Vũ.

- Chú, cứu cháu.

Vũ cười khổ, anh vướng phải một mớ rắc rối rồi.

Điều này khiến Thương như nhận lấy một nhát đâm. Con gái cô, đứa con gái cô đã nâng niu từ cái hồi nó còn đỏ hỏn. Cô luôn bảo vệ nó, không để nó thiếu thốn một thứ gì. Vậy mà nhìn xem, nó vừa hôn một người đàn ông đáng tuổi chú nó. Hơn hết là nó còn chống đối cô nữa, cô cảm thấy như bị phản bội. Cô đã gây ra nghiệp chướng gì phải không?

Vũ vội vàng giải thích:

- Chuyện không phải như những gì chị nghĩ đâu.

Thương không cần biết Vũ đang nói gì, cô đến và tát anh một cái, sau đó kéo tay Nhật lại. Cô nói với nó:

- Từ ngày mai, không tối thứ bảy tự do, không tiền tiêu vặt, không bạn bè gì hết. Mẹ sẽ để con tự nhận ra lỗi lầm của mình. Mau lên nhà.

- Mẹ! - Nhật hét lên.

- Đừng có nói lớn với mẹ.

- Đó chỉ là một nụ hôn vào má, sao mẹ phải làm vậy chứ? Với lại chính con đã chủ động chứ không phải chú ấy. Mẹ đang bất lịch sự đấy.

- Đi lên nhà.

Thương giơ tay lên định đánh Nhật, nhưng khi nhìn thấy con bé co rúm lại cô không đành lòng nữa. Cô từ từ hạ tay xuống, quay người đi không để cho nó thấy sự xúc động trên khuôn mặt mình. Tại sao lúc này cô lại thấy đau ở trong tim nhiều hơn? Còn vết thương ở đằng sau đầu đã chẳng còn cảm giác gì nữa.

Người tình của mẹ (Phần 4) - 1

Tại sao lúc này cô lại thấy đau ở trong tim nhiều hơn? Còn vết thương ở đằng sau đầu đã chẳng còn cảm giác gì nữa. (Ảnh minh hoạ)

Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng sau cái tát của Thương. Anh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả cái chuyện anh đến đây cũng vậy. Ăn tối xong với mấy đồng nghiệp, anh một mình chạy tới đây. Không hề có chủ ý mua quần áo hay anh cũng chẳng có đứa em họ nào. Anh bịa đặt ra một cái lý do để mình khỏi bị nghi ngờ. Anh luôn cảm thấy khó chịu mỗi khi nghĩ lại cái hành động bỏ trốn của Thương. Chị ta đang có điều gì vướng mắc với anh sao?

Nhưng dù đó là gì, thì chắc vướng mắc ấy bây giờ đã tăng lên gấp bội.

Nhật vừa khóc vừa nói:

- Từ bây giờ con sẽ không nghe lời mẹ nữa. Cuộc đời con tự con quyết. Con có quyền được hạnh phúc.

Nhật chạy lên trên phòng, kéo theo đó là tiếng sập cửa rất mạnh.

Thương nhìn theo nó mà không thể nói được lời nào. Con bé đang ngày càng xa cô, thật tàn nhẫn làm sao.

- Chị không sao chứ? - Vũ gặng hỏi.

Thương nhìn anh bằng một đôi mắt hằn học:

- Ở đây không có việc gì của anh nữa. Xin anh đi cho.

- Chị nhất định không nghe lời tôi giải thích sao? Quả tình tôi đến đây để mua hàng nhưng không ngờ con gái chị…

- Được, vậy anh muốn tôi xin lỗi anh đúng không?

- Ý tôi không phải vậy.

- Tôi xin lỗi, xin lỗi vì đã hiểu lầm và đã đánh anh.

- Ý tôi không phải vậy thật mà.

- Anh đi đi, tôi không bán hàng cho anh đâu.

Vũ cảm thấy càng nói thì mọi chuyện càng đi vào ngõ cụt. Anh bất lực trong câu chuyện này. Nhưng có phải chị ta đang làm quá mọi chuyện lên không? Trông chị ta có vẻ như đã từng trải qua một đòn tâm lý nào đó rồi.

Không còn cách nào khác, Vũ đành phải chào Thương rồi ra về. Anh cảm thấy thật sai lầm khi tới đây.

Vừa ra ngoài cửa, Vũ đã thấy Ngọc, vợ của Quốc. Quốc là đàn anh của anh trong công việc. Đợt vừa rồi anh cũng được mời tới buổi tiệc mừng ra mắt sản phẩm mới của anh ta.

- Ơ kìa, sao cậu lại ở đây? - Ngọc hỏi.

Vũ như tìm được phao cứu sinh, anh vội kéo Ngọc bảo:

- Tôi nhờ chị chuyện này được không?

Ngọc nhìn Vũ đầy nghi hoặc.

- Chuyện cũng chẳng có gì, nhưng mà người ta đang hiểu lầm tôi một chuyện rất vớ vẩn nên tôi thấy khó chịu.

Ngọc nhìn vào bên trong, cô thấy Thương đang ngồi một mình trên bàn, vẻ mặt thẫn thờ. Chẳng lẽ có chuyện gì sao?

- Không có lửa thì làm sao có khói. Cậu cứ kể đầu đuôi ra đây tôi xem, tôi sẽ phán quyết thật công bằng.

- Sao chị nói giọng như người phán xử thế?

- Tôi đang giúp cậu đấy.

Vũ kể mọi chuyện cho Ngọc nghe, nhưng mọi chuyện lại không như anh dự đoán. Sau khi nghe xong, Ngọc bật cười như thể cô chưa bao giờ nghe thấy một câu chuyện buồn cười đến thế?

Ngọc chỉ vào Vũ, vừa cười vừa nói:

- Con bé Nhật đề nghị cậu làm người yêu nó? Lại còn hôn cậu? Trời đất, cậu tự bịa ra đấy à?

Vũ nghiến răng, anh định bỏ đi khi không tìm thấy tiếng nói chung từ người phụ nữ này, nhưng rồi chị ta giữ tay anh lại:

- Nhưng với tính cách con bé đó thì chuyện này cũng có thể xảy ra.

- Chị thấy tôi phải làm sao?

Ngọc ngừng cười, cô đáp:

- Không làm gì cả.

- Sao cơ?

- Cậu càng giải thích thì càng khiến Thương tức giận thôi. Điều quan trọng ở đây không phải là cậu, mà là con bé Nhật. Nó đã chống lại mẹ nó vì cậu.

- Thế thì tôi phải thuyết phục Nhật sao?

- Thuyết phục cái gì? - Ngọc phẩy tay. - Cậu về đi, và đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa. Nhật chỉ thích qua loa thì vài hôm là hết thôi.

Ngọc định đi vào trong thì Vũ gọi lại:

- Nhưng còn Thương? Chị ấy sẽ mãi mãi nghĩ về tôi như thế.

Ngọc nhún vai:

- Đáng ra là cậu không nên quan tâm mới phải chứ. Cậu đâu phải người dễ dàng quan tâm như vậy?

Vũ im lặng, anh lấy lại được bình tĩnh. Cũng đúng, tại sao anh lại phải cuống lên vì một cái chuyện giời ơi đất hỡi này? Rõ ràng hai mẹ con họ đều có vấn đề. Anh chỉ là một người đi ngang và bị vạ lây thôi.

- Được rồi, tôi về đây.

Ngọc gật đầu:

- Đừng có để ý nhiều. Thương không thù dai đâu.

Vũ giơ tay lên chào cô. Anh đâu có để ý nhiều. Anh chỉ không cam lòng khi bị hiểu lầm như thế. Trước giờ bố luôn nói với anh đừng bao giờ làm phật lòng ai, hãy sống với một bề ngoài hoàn hảo. Ông đã làm được thế, và ông muốn anh cũng như vậy.

Vũ rời đi, anh cảm thấy hơi mất mặt vì sự bối rối của mình. Anh chạm vào má mình, chỗ đó vẫn hơi nóng vì cái tát. Đàn bà con gái gì mà dữ dằn, động tay động chân mà chưa biết đúng sai cái gì cả. Vũ thở hắt, có lẽ bố của Nhật bỏ Thương vì vậy cũng nên.

Người tình của mẹ (Phần 4) - 2

Cô không nghĩ rằng mình sẽ chịu được nữa, nhưng nếu không làm căng thì con gái cô sẽ không còn ở bên cô nữa. (Ảnh minh hoạ)

Mối quan hệ giữa Nhật và Thương căng thẳng đến nỗi cả ngày không ai nói với nhau câu nào. Ngọc mấy lần định khuyên ngăn nhưng không được. Cả hai cá tính đều quá mạnh. Thương không hề hiền như cách mà cô ấy đang sống, trước kia cô cũng dữ dội và máu lửa như Nhật. Chỉ là lớn lên một chút, nhận lấy đau thương hơi sớm nên giờ cô ta nén nó lại thôi.

Khi Nhật vừa ra khỏi cửa, Thương đã ngồi thụp xuống chừng như mệt mỏi.

Cô không nghĩ rằng mình sẽ chịu được nữa, nhưng nếu không làm căng thì con gái cô sẽ không còn ở bên cô nữa.

Thương thở dài, cô mở máy may lên. Cô phải làm việc để tĩnh tâm lại, chỉ có làm việc cô mới thôi nghĩ đến sự tức giận của mình.

Có tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là tiếng cười nói của cả đàn ông lẫn phụ nữ.

- Xin chào quý khách!

Thương chào nhưng không nhìn họ. Nhưng rồi như có một luồng điện xẹt qua, cô đứng vụt dậy và nhìn người đàn ông đang khoác vai cô gái trẻ kia. Cái kéo bấm trong tay cô rơi xuống đất, nó chỉ cách chân cô vài xentimet, nhưng ai để ý đến điều đó chứ?

Tùng!

Thương gọi thầm trong thâm tâm. Bao nhiêu bão táp ùa về.

Còn anh ta, chỉ nở một nụ cười thật tươi như nhiều năm tháng trước. Sau đó anh nói:

- Em còn đẹp lắm Thương!

Cô chết lặng, tự hỏi tại sao anh ta lại tìm được đến tận đây? Yên bình của cô cuối cùng cũng bị phá bỏ từ hôm nay. 

Tùng có phải là bố của Thương? Anh ta đã về và gặp Thương, liệu anh ta có biết cô đã có một đứa con gái? 

Trước mâu thuẫn chưa được giải quyết với Nhật, Thương gặp lại Tùng và đó như một mâu thuẫn mới trong cuộc sống yên bình của cô. Cô sẽ đáp lại những chuyện này như thế nào? Anh chàng Vũ có thoát khỏi cái lưới tình mà Nhật - một cô bé giăng ra cho anh?

Đón đọc phần 5 truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào 19h00 ngày 18/4 tại mục Eva Yêu.

Người tình của mẹ (Phần 3)
Anh đã nhìn thấy Thương, chị ta tránh mặt anh. Cái vẻ quay đi nhanh đến thế thì chỉ có thể cố tình thôi. Nhưng anh đã làm gì đâu chứ? Sao chị ta lại...
Lê Thanh
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Người tình của mẹ