Vì phải chạy quá nhanh và quá say, cho nên cô không cẩn thận đã lao thẳng vào một người. Anh ta suýt nữa ngã nhưng thật may đằng sau là cánh cửa nhà vệ sinh nam.
Thương - một bà mẹ đơn thân 31 tuổi với đứa con gái 15 tuổi sống êm đềm trong một căn nhà nhỏ. Cô con gái đang tuổi nổi loạn bỗng một ngày nói muốn bỏ học và chung sống với người đàn ông hơn mình mười hai tuổi. Nhưng mọi sóng gió thật sự bắt đầu khi người đàn ông đó lại đến tỏ tình với Thương. Xung đột giữa hai mẹ con càng ngày càng dữ dội, Thương phải làm sao trước tình cảnh trớ trêu này và bảo vệ đứa con gái đang ở độ tuổi dễ dàng bị tổn thương? Đón đọc truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào lúc 19h00 từ ngày 14/4 tại mục Eva Yêu. |
Nhật vừa đến nơi thì đã bị một đàn anh lớp trên kéo vai và bảo:
- Này, hôm nay bọn anh ăn mừng đội tuyển bóng đá được vào bán kết. Uống hết mình nhé?
Nhật không suy nghĩ nhiều mà đáp:
- Vâng.
Nhật mười lăm tuổi, nếu tính thêm tuổi mụ là mười sáu. Khoảng ba tháng nữa cô sẽ tròn cái số tuổi bị tính là mụ đó. Cô vừa mới thi đỗ vào trường chuyên của thành phố, mẹ cô nói chỉ cần cô thi đỗ thì bà có thể cho cô đi chơi các buổi tối thứ bảy trong tuần.
Hôm nay là thứ bảy, tối thứ bảy đầu tiên Nhật được ra khỏi nhà một mình. Không có mẹ bên cạnh thật thoải mái biết bao.
Nhật vốn là người dễ dàng nói chuyện, ở trong trường cũng khá nổi trội. Cô xinh xắn, hài hước, lại có tính cách hơi nổi loạn, rất được lòng các bạn trai. Đợt mới vào trường, có cậu Hot boy nào đó dám tuyên bố trước mọi người rằng cô là của cậu ấy. Sau đó cả trường không ngờ cô lại là người từ chối và hứa sẽ cho cậu ta ăn tát nếu còn tuyên bố linh tinh. Chỉ chuyện đó đủ gây ấn tượng và đưa cô vào Top hot của ngôi trường chuyên này rồi.
- Này, em có uống được không đấy? - Anh bạn của Nhật hỏi. Thật ra cô không nhớ tên anh ta cho lắm, cô chỉ biết anh ta học trên cô một lớp.
- Em tất nhiên là uống được. Chỉ là bia thôi mà.
Cả đám hò hét nhau khi thấy bạn của mình khí thế như vậy, nhưng Nhật không biết rằng tửu lượng của cô chính là điểm yếu lớn nhất.
Vừa mới uống được hai lon bia, Nhật đã cảm thấy choáng váng. Cô còn chưa ăn gì, chỉ mới nhá vài cọng khoai tây thì đã bị mấy anh đến chúc tụng như thể cô mới là người vào bán kết.
- Nào đừng có giỡn với em ấy nữa, chà, tửu lượng khá thật đấy.
Rõ ràng ai cũng biết là cô đã say, nhưng họ vẫn cố gắng kích cho cô uống. Nhật lúc đó đầu óc như trên mây, uống mà không biết mình đang uống cái gì, cho đến khi cô không chịu nổi nữa mà bụm miệng chạy vào nhà vệ sinh. Đằng sau cô còn có tiếng gọi í ới:
- Ơ kìa, chưa uống hết nhé Nhật. Tí nữa nhớ uống phạt đấy.
Vì phải chạy quá nhanh và quá say, cho nên cô không cẩn thận đã lao thẳng vào một người. Anh ta suýt nữa ngã nhưng thật may đằng sau là cánh cửa nhà vệ sinh nam.
Nhật chỉ vội nhìn qua khuôn mặt đó, rồi đẩy mạnh anh ta ra và chạy vào. Dù đó là nhà vệ sinh nam. (ảnh minh hoạ)
Nhật chỉ vội nhìn qua khuôn mặt đó, rồi đẩy mạnh anh ta ra và chạy vào. Dù đó là nhà vệ sinh nam.
- Này… cháu…
Nhật quay đầu lại, không còn thời gian nữa, cô mở nhanh một phòng và bắt đầu tống khứ hết những gì đang dâng lên trong cổ họng.
Cảm giác thật kinh khủng, đây là lần đầu tiên cô biết được say là như thế nào.
Nhật bám vào tường và ra bên ngoài, có một người đàn ông đi vào, anh ta giật mình khi thấy cô từ trong nhà vệ sinh nam bước ra. Nhưng cô chỉ phẩy phẩy tay với anh ta, không buồn giải thích.
- Ấy em quay lại rồi.
Cả đám đã chuẩn bị cho cô một cái cốc lớn hơn những cốc khác:
- Nào nào, mau đến và trả nợ đi.
- Em không uống nữa đâu. - Nhật từ chối.
- Sao thế được?
- Em không chịu nổi nữa, em say rồi.
- Em có say đâu, trông em tỉnh táo lắm.
Nhật lại suýt nữa nôn khi ngửi thấy mùi bia, cô xua tay:
- Thôi thôi em không uống nữa, em chỉ đến để chúc mừng các anh thôi. Nhớ là phải vào chung kết đấy nhé.
- Em định về à?
- Vâng.
Nhật không cần nói nhiều với họ nữa, cô xách túi ra về. Lúc họ gọi cô đến, chính cô cũng không biết tại sao mình phải đến. Tính của cô vốn vậy, với bạn bè đều rất nhiệt tình. Nhật quan hệ rộng, đủ các thể loại người có tính cách khác nhau. Cô chơi nhiều đến nỗi chỉ cần ra đường là sẽ chạm mặt người quen, nhưng lại không nhớ nổi mình và họ đã quen nhau như thế nào.
Mẹ cô nói con gái không nên chơi tám phương tứ hướng như thế, nên giữ giá cho mình. Cô không hiểu giữ giá là như thế nào. Càng nhiều bạn bè thì càng tốt chứ sao? Cô sợ nhất sống buồn tẻ như mẹ, cả ngày chỉ loanh quanh bên mấy cái chậu hoa và cái cửa hàng quần áo nhỏ của bà. Bà vẫn còn trẻ lắm, đáng ra bà phải ra ngoài và giao du với tất cả trước khi già.
Mà, bà còn chẳng nhận ra bà đang già đi nữa.
Nhật đứng đợi xe bus, ở nhà chờ có một người đàn ông. Cô nhớ ra đó chính là người cô gặp ở nhà vệ sinh vừa rồi, nhưng anh ta không nhận ra cô thì phải.
- Xin chào! - Nhật vẫy tay.
Người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn cô, im lặng.
- Em là người vừa rồi va phải anh.
Trông anh ta không có gì bất ngờ.
- À, ra là thế. Lúc ấy tôi định kéo cô lại nhưng…
- Em vội quá! - Nhật cười.
Xe bus đến, trùng hợp là anh ta cũng đi tuyến này. Lúc lên xe cũng không còn nhiều người nữa. Anh chọn chỗ cuối, cô cũng theo anh chọn một chỗ gần đó.
Người đàn ông lạnh lùng không có phản ứng gì, anh ta lấy một cuốn sách ra đọc. Cuốn sách đó có tên là Hội Hè Miên Man.
- Ấy, Hemingway? Em biết ông này đấy.
Anh ta có vẻ hơi khó chịu:
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
- Ừm… Mười lăm rưỡi ạ.
- Thế thì cẩn thận cách xưng hô - Anh ta không thèm nhìn Nhật mà nói - Tôi hơn cô vừa tròn một giáp. Có thể đáng tuổi chú của cô rồi.
- Dạ? - Nhật bị anh ta làm cho cứng họng.
Người đàn ông gấp quyển sách lại, anh ta đã bị cô làm cho mất hứng.
- Còn trẻ thì đừng có bỗ bã như vậy, phải biết kính trên nhường dưới, nghe không?
- Ơ… anh này, bị sao thế hả? - Nhật nghiến răng nói.
- Dạy cho cô biết cách lễ phép khi gặp người lớn tuổi thôi.
- Này… - Nhật hét lên - Sao anh có thể nói với… em như thế hả? - Lần này cái từ “em” phát ra khó khăn hơn rất nhiều. Cô nheo mắt nhìn kỹ người đàn ông này, anh ta hơn cô một giáp thật ư? Nếu nhìn đi nhìn lại thì cũng thấy hơi già so với cô. Nhưng anh ta cao ráo, điển trai, ăn mặc lại tinh tế như thế này. Thật sự cô thấy anh ta hơn đứt mấy cái đám Hot boy ở trường cô.
Xe bus dừng lại tại một bến cách nhà cô khoảng nửa cây số. Người đàn ông đứng dậy bước xuống. Trước khi anh ta “biến mất” cô liền hỏi:
- Anh… à nhầm, chú tên là gì?
Người đàn ông chỉ vứt lại cho cô một ánh nhìn giễu cợt và đi xuống.
Nhật ngoái đầu qua cửa kính nhìn theo anh, cô thấy anh đi vào một con ngõ. Tự nhiên lúc ấy trái tim đập mạnh quá, sao cô lại thế này chứ? Đứng trước đám con trai ở trường hay là cái đám choai choai cô chơi cùng có bao giờ như thế đâu?
Nhật giữ ngực áo mình, cô tủm tỉm cười. Nhất định cô sẽ gặp lại anh ta.
Nhưng anh ta cao ráo, điển trai, ăn mặc lại tinh tế như thế này. Thật sự cô thấy anh ta hơn đứt mấy cái đám Hot boy ở trường cô. (ảnh minh hoạ)
- Tại sao người con lại có mùi bia rượu thế? Còn cả mùi thuốc lá nữa.
Thương nhăn mũi ngửi, cô nhìn đứa con gái của mình mà không khỏi lo lắng. Đúng là cô đã hứa cho nó đi chơi vào tối thứ bảy, nhưng nó là đứa nổi loạn, tính của nó không khác gì tính cô hồi trước, cô không thể ngồi yên được khi thấy nó đi ra khỏi nhà một mình. Cũng chính vì giống tính cô, nên cô mới có nó khi mới mười sáu tuổi, cô không muốn đời nó cũng thê thảm y như đời cô.
Nhật cười hí hí, chạy lại ôm cổ mẹ:
- Mẹ xinh đẹp của con ơi, hôm nay đội bóng ở trường con được vào bán kết, tụi con có ăn mừng một chút. Nhưng con vẫn về đúng chín rưỡi mà.
Thương thở dài, cô xoa tay của nó:
- Đàn ông con trai giờ phức tạp lắm, con phải cẩn thận. Chọn bạn mà chơi con ạ, mẹ chỉ lo con bị người ta ăn hiếp bắt nạt thôi.
- Mẹ, ai dám làm thế chứ? Con chưa bắt nạt họ là phúc tổ cho họ rồi.
- Ăn nói cái kiểu gì thế?
- Con xin lỗi!
- Mẹ nói cho con nghe - Thương mở tủ lấy ra một cuốn sách - Tuổi của con giờ nên đọc sách để trau dồi kiến thức chứ không phải đi lêu lổng. Khi con mười tám tuổi thì phải bước ra đời để cảm nhận nó khủng khiếp thế nào. Mẹ không muốn con là một tờ giấy trắng, hiểu chứ?
Nhật nhìn cuốn sách trong tay mẹ, cô chán nản xụ mặt xuống:
- Con vừa mới đọc xong một cuốn cách đây hai ngày mà. Với lại lý thuyết chỉ là lý thuyết suông, đâu giúp gì được chứ?
- Nó là lý thuyết suông thật nhưng không phải là không có gì. Nó là nền tảng, còn sau này con ra ngoài đời, hành xử thế nào thì đó là chuyện của con, cái nền tảng này sẽ giúp cho con nhiều đấy.
Nhật nhận lấy cuốn sách, nặng nhọc bước lên trên phòng.
Thương nhìn theo và gọi lại:
- Nhớ đừng có thức đêm đọc, mẹ cho hạn là hai tuần.
Nhật cố tình thở dài rất to, Thương bật cười. Nó giống cô, giống hệt cô hồi đó. Và nó là tất cả những gì mà cô có, cô phải làm tất cả để nó được hạnh phúc.
Nhật sẽ gặp lại người đàn ông ấy như thế nào? Anh ta là ai? Còn Thương, tại sao cô lại có con ở tuổi mười sáu? Cha đứa trẻ là ai? Đã có chuyện gì xảy ra với cuộc đời cô? Đón đọc phần 2 truyện dài kỳ: Người tình của mẹ. Vào 19h00 ngày 15/4 tại mục Eva Yêu. |