Anh và chị đến với nhau mặc kệ những lời mỉa mai từ bạn bè, dù gia đình chị không đồng ý.
Anh là một chàng trai vẻ ngoài khá bảnh bao, có học thức nhưng nhà nghèo. Đó là lý do khiến nhiều cô gái đi qua cuộc đời anh, dừng lại nơi anh vài tháng như dừng ở một trạm chờ xe buýt rồi quay đi. Họ khen anh đẹp, bảo anh chân thành nhưng rồi giá trị của tấm chân tình nơi anh không đủ níu họ lại.
Anh nghèo đâu phải tại anh không chăm chỉ, không lo làm ăn mà những đồng tiền anh làm ra đều đổ vào giường bệnh - nơi căn bệnh ung thư đang hành hạ mẹ anh từng phút, từng ngày.
Chị là một bác sĩ giỏi, tận tâm và xinh đẹp - một kiểu phụ nữ thành đạt, tài sắc vẹn toàn nhưng... chưa chồng. Người ta bảo, mấy cô gái như chị mà chưa chồng là vì họ quá kén chọn, quá khó khăn. Có lẽ, chị là một ngoại lệ.
Những ca cấp cứu, những cơn đau quằn quại, những tiếng rên rỉ của bệnh nhân, ống tiêm, thuốc, phòng mổ... kéo tuổi thanh xuân của chị đi lúc nào chị cũng không để ý. Thỉnh thoảng, ngồi uống nước với đám bạn, nghe họ kể về cơm nước, gia đình, chồng con, chị thoáng buồn nhưng rồi lại quên ngay vì công việc còn đang dang dở.
Cuối cùng thì tình yêu vẫn không có khoảng cách về tuổi tác (Ảnh minh họa)
Bố mẹ hối thúc chị đi coi mắt, tìm hết đám này đến đám kia, cuối cùng họ đâm ra chán nản vì cô con gái ham công tiếc việc. Hoặc cũng có thể những chàng trai gặp chị đều bị sự cuốn hút nơi chị hớp hồn nhưng sau ít tuần bị cho “leo cây” vài lần vì “bệnh nhân”, họ bỏ cuộc.
Rồi chị gặp anh trong bệnh viện. Anh thức đêm chăm mẹ, chị thức chăm bệnh nhân. Họ trao nhau sự quan tâm bằng những ánh mắt động viên, những cử chỉ khích lệ rồi yêu nhau lúc nào không hay. Anh thì một tiếng chị, hai tiếng chị, những lúc như vậy, chị chỉ nhìn anh bằng đôi mắt biết cười. Họ cứ yêu nhau âm thầm và im lặng như thế.
Đối với anh, chị đáng yêu, đáng tin và đáng được một người đàn ông tử tế chăm sóc. Ít nhất là người đó hơn anh. Đôi lúc, nhìn chị phờ phạc đi vì thức khuya, vì căng thẳng sau những ca phẫu thuật khiến anh chỉ muốn ôm chầm lấy chị và bảo chị hãy dựa vào anh một lúc. Nhưng lương tâm anh không cho phép. Anh không muốn làm chị khổ vì anh và hơn hết, anh sợ mình không đủ sức để che chở cho chị. Chị bao dung quá, chín chắn quá, chị bình dị và ân cần quá. Trong khi anh vẫn chỉ là một gã trai trẻ cài win, sửa máy tính dạo... Anh nghĩ mình không xứng với chị.
Còn chị, chị yêu anh ngay từ lần đầu gặp. Dáng anh chàng thư sinh lóng ngóng đút cho mẹ từng thìa cháo khiến chị cảm động. Chị càng thương anh nhiều hơn khi biết ban ngày anh đi làm, tối đến còn thức trông mẹ, sự sống của mẹ anh phải trông cậy vào những đồng tiền công anh kiếm được. Anh ân cần và ấm áp quá, dù chị biết những thứ đó anh chỉ dành cho mẹ.
Đi qua chiếc gương lớn trong phòng y tá, chị chợt dừng lại để ngắm kỹ gương mặt mình. Mắt chị đã có nhiều nếp nhăn, da mặt không còn căng hồng như trước, môi chị nhợt nhạt và mái tóc hình như đã có vài cọng muối tiêu. Chị khẽ thở dài. Chị hơn anh tới 6 tuổi, nếu chị yêu anh, bạn bè chị, bạn bè anh sẽ cười anh, chị sợ anh xấu hổ, chị sợ mình không giữ được anh và hơn hết, chị sợ anh từ chối chị.
Có lẽ họ sẽ chỉ đứng nhìn nhau như thế cho đến một ngày. Mẹ anh mất. Anh tựa vào vai chị, mặc những giọt nước mắt rơi.
Anh lặng lẽ thu xếp hết đồ đạc của mẹ ở bệnh viện, nơi đã từng là căn nhà thứ hai của mẹ con anh từ khi mẹ anh phát hiện ra bệnh tình. Mấy bệnh nhân ở các giường khác cũng đến chia buồn cùng anh. Anh không chào chị, anh muốn ra đi trong im lặng, anh không đủ can đảm để trả lời tiếng yêu chị dành cho anh vì anh biết, nếu gặp chị, anh sẽ đi lạc vào đôi mắt buồn của chị mất.
Sài Gòn cuối tháng 7, trời đang nắng, bỗng mây đen ùn ùn tới, rồi mưa ngay khiến con người không kịp trở tay. Ngồi trong văn phòng, anh lo lắng bấm số của vợ, bảo chị về thẳng nhà, anh sẽ đón con. Anh bây giờ làm nhân viên IT cho một công ty truyền thông, chị vẫn là bác sĩ. Thỉnh thoảng, nghe mấy người bạn đùa anh đi “máy bay bà già”, anh cười tươi mà rằng máy bay bà già đi chậm mà chắc, anh lấy vợ già vì anh sợ phải canh chừng mấy cô vợ trẻ.
Suy cho cùng, vợ nào cũng là vợ, đôi lúc có to tiếng cãi vã, đôi lúc nóng lên mà nặng nhẹ với nhau vài lời nhưng cuối cùng thì tình yêu vẫn không có khoảng cách về tuổi tác.
Anh và chị đến với nhau mặc kệ những lời mỉa mai từ bạn bè, dù gia đình chị không đồng ý, dù đôi lúc họ thấy tự ti, mặc cảm với người đối diện.
Đầu dây bên kia chị nhẹ nhàng một tiếng: “a-lô, anh à... ”
Hôm rời phòng bệnh, anh đã gặp "cô vợ già" của anh trước cổng ra vào bệnh viện.