Cô đã ích kỉ một lần, giờ không thể ích kỉ thêm lần nữa để cướp đi chồng của một người phụ nữ vô tội.
Căn phòng tĩnh lặng trong màn đêm. Đó là một nơi nằm cách xa thành phố, nơi chỉ có hai con người đang khao khát yêu thương và muốn giũ bỏ mọi trách nhiệm để đến bên nhau. Không biết bao lần căn phòng này trở thành điểm hẹn của hai người. Có rất nhiều kỉ niệm nhưng chưa có một sai lầm, một tội lỗi nào xảy ra…
Nhìn người đàn ông đó đã ngủ say, Hương nhẹ nhàng bước ra khỏi giường. Cô mở cửa bước ra ngoài ban công. Đứng nhìn thành phố từ ban công của căn phòng, Hương đưa tay ôm lấy cơ thể của chính mình. Không gian này làm cho cô có thật nhiều cảm giác. Cô thấy mình quá bé nhỏ và đơn côi. Giữa cuộc sống xô bồ này, thành phố thật đông, những con đường chật hẹp nhưng cô không có lấy một người đàn ông của riêng mình. Cô có người đó trong trái tim, hình ảnh của anh vẫn ở đó nhưng anh không thuộc về cô. Có chăng chỉ là một chút thời gian rảnh rỗi anh mới tranh thủ đến bên cô…
Bao năm qua, Hương bằng lòng với điều đó. Cô cũng coi đấy là tình yêu của riêng mình, coi sự chung chạ ấy là một niềm hạnh phúc. Nhưng giờ đây cô thấy lòng trống vắng thực sự. Có lẽ cô đã quá già cỗi để đón nhận sự cô đơn. Trái tim yếu đuối và tâm hồn mong manh của cô cần một người đàn ông thực sự thuộc về cô để chở che.
Không biết bao lần căn phòng này trở thành điểm hẹn của hai người. Có rất nhiều kỉ niệm nhưng chưa có một sai lầm, một tội lỗi nào xảy ra… (Ảnh minh họa)
Anh là người đàn ông cô yêu và cũng yêu cô tha thiết. Nhưng anh chỉ thuộc về cô phần hồn, còn thể xác anh gắn bó với một người phụ nữ khác. Người phụ nữ anh gọi bằng vợ, người được gia đình, pháp luật và mọi người thừa nhận. Không giống như cô. Cô chỉ tồn tại trong trái tim của anh. Cô mãi mãi nằm trong phần bóng tối của cuộc đời anh. Cũng giống như những đêm sôi động của thành phố anh ở bên vợ, còn phần tĩnh lặng nơi ngoại thành này, anh dành cho cô. Những cuộc hẹn hò vụng trộm, những vòng tay ôm thật vội vàng.
“Sao em lại đứng ngoài này, trời về đêm lạnh đó, em vào phòng đi”.
Giọng nói ấm áp, thân thương của người đàn ông đó vang lên từ phía sau. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn hiền lành và đầm ấm như vậy. Chính sự ngọt ngào này của anh mà Hương bất chấp mặc cảm tội lỗi để bên anh.
Anh đứng ôm cô từ phía sau, cả hai im lặng ngắm thành phố về đêm. Hơi thở hòa quyện vào nhau thật nồng nàn. Không hiểu sao, nước mắt Hương cứ tuôn rơi. Cô mím chặt môi để anh không nhận ra rằng cô đang khóc. Câu chuyện của gần 10 năm về trước gợn lên trong trí nhớ của cô. Một cảm giác đầy nuối tiếc…
Ngày ấy, khi cả Hương và anh cũng là sinh viên, tình yêu của họ trong sáng và đẹp vô ngần. Mang theo bao khát khao, hoài bão của tuổi trẻ vào đời, cuối cùng, Hương đã quyết định để tình yêu ở lại để theo đuổi giấc mộng thanh xuân của mình. Nhận được thông báo du học, Hương đã đau khổ rất nhiều. Cô hiểu điều đó sẽ đồng nghĩa với sự xa cách rất lâu giữa cô và anh. Cô không dám ràng buộc, không dám yêu cầu anh chung thủy vì cô cũng chưa biết sau bao năm cô mới trở về. Nếu bắt anh chờ đợi như thế là quá ích kỉ. Cô yêu anh nhưng cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội được học tập ở môi trường nước ngoài.
Cuối cùng Hương quyết định ra đi. Cô đi trong im lặng, lặng lẽ mất hút khỏi cuộc đời của anh. Cô hi vọng nỗi đau mà cô để lại sẽ giúp anh nhanh chóng quên cô và tìm cho mình một người con gái khác xứng đáng hơn. Cô tự thấy mình hẹn hạ và yêu anh không nhiều như anh yêu cô nên cô mới có thể tàn nhẫn ra đi như thế…
Hơn 6 năm ở nước ngoài trở về, Hương vẫn là một cô gái độc thân. Hương luôn nghĩ mình đã thuộc về một người nên cô chẳng còn một góc nhỏ trái tim nào cho ai đó bước vào. Mọi thứ đều mang bóng hình của anh trong đó. Tình cờ gặp lại anh, biết anh có vợ, Hương đã nở nụ cười gượng gạo. Dù sao điều đó cũng là hợp lí. Vì Hương là người bỏ anh lại, làm sao cô trách anh thay lòng…
Giá mà anh hạnh phúc thực sự bên người vợ mới thì có lẽ cô sẽ vĩnh viễn chôn sâu tình cảm của mình nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy. Anh đã chờ đợi cô suốt những năm tháng cô ra đi mà không một lời oán thán. Anh quyết tâm đợi ngày cô trở về vì anh tin Hương yêu anh thật lòng. Nhưng rồi trước khi mẹ anh mất vì bạo bệnh, bà chỉ có một ước mong anh hãy yên bề gia thất. Không thể bất hiếu với mẹ, anh đồng ý cưới cô gái hiền lành gần nhà, người cũng đem lòng thầm thương, trộm nhớ anh.
Cô đã ích kỉ một lần, giờ không thể ích kỉ thêm lần nữa để cướp đi chồng của một người phụ nữ vô tội. (Ảnh minh họa)
Gặp lại nhau, anh đã ôm lấy Hương mà khóc. Hương hiểu những năm tháng qua với anh còn khổ cực hơn nhiều so với Hương. Anh đã phải sống trong đau khổ, sống trong chờ đợi mà không biết sẽ còn phải chờ tới bao giờ… Còn Hương, chí ít cô cũng lấy sự bận rộn để làm vơi bớt đi nỗi nhớ với anh. Nhưng anh khổ hơn cô rất nhiều.
Hơn 2 năm qua, căn phòng ngoại ô này là điểm hẹn của Hương và anh. Đó chỉ là những cái ôm, những vòng tay, một nụ hôn thật nhẹ chứ hoàn toàn không có chuyện đi quá giới hạn. Hương thương người phụ nữ là vợ anh. Cô ấy đâu có lỗi gì mà phải gánh chịu hậu quả từ sai lầm của việc cô ra đi năm xưa…
Đêm nay, nằm bên anh, Hương nhận ra tuổi xuân của cả mình và anh đều đang trôi qua trong một mối quan hệ tuyệt vọng. Anh không bỏ vợ nhưng không hề gần gũi vợ. Đó cũng là lí do lấy nhau đã lâu mà vợ chồng anh không có con. Nhưng khi hỏi anh có thể bỏ cô ấy không thì anh ngập ngừng. Anh nói chỉ có cô ấy mới có quyền bỏ anh, anh không được phép làm như vậy… Anh nói đúng, anh không thể bỏ người đã tốt với mình để chạy theo một người đã bỏ mình…
Anh đã khép đôi mi và ngủ thiếp đi. Hương hôn nhẹ lên đôi môi anh. Ngày mai, khi bình minh sáng rực lên, cô sẽ ra đi. Có lẽ cô nên có một sự ra đi tàn nhẫn như năm xưa để anh hạnh phúc bên người vợ tốt ấy. Cô đã ích kỉ một lần, giờ không thể ích kỉ thêm lần nữa để cướp đi chồng của một người phụ nữ vô tội.