Vì yêu Tuấn, Vân chấp nhận đánh đổi danh dự và những ước mơ. Tình yêu cho cô can đảm ấy.
Vân có thể cảm nhận được cái nhìn đầy khinh bỉ của gia đình Tuấn khi cô đứng trước nhà họ. Một cái nhìn xoáy sâu vào chiếc bụng lùm xùm của cô.
Một đứa trẻ vô tội vừa mới được hình thành. Và vì giọt máu đó, Vân chấp nhận sự khinh bỉ của nhà Tuấn, chấp nhận một sự soi mói và nhiếc móc của người đời. Dù sao đó cũng là sai lầm của cô, đứa bé không hề có tội.
Vân không biết trước mắt mình là điều gì đang chờ đợi, hạnh phúc hay nỗi khổ đau? Cô chỉ biết rằng cô cần phải đối diện với tất cả mọi thứ vì chính cô là người đã chọn con đường này và không thể chối bỏ trách nhiệm đó, không thể để một sinh linh vô tội phải hứng chịu. Niềm hạnh phúc, mong ước được làm mẹ đã cho cô có đủ dũng cảm để về ra mắt bố mẹ Tuấn mặc dù trước đó cô đã từng bị chối bỏ thật phũ phàng.
Nhờ có tình yêu của Tuấn, Vân hiểu được thế nào là thứ tình mà người ta có thể vì nó mà hi sinh tất cả (Ảnh minh họa)
Ở cái tuổi 23, Vân hiểu rõ ràng được việc so với Tuấn cô giống như một đôi đũa lệch mà mới chỉ hình dung tới việc đặt chúng cạnh nhau người ta đã thở dài ngao ngán. Gia đình Tuấn giàu có, bản thân anh cũng là một chàng trai ưu tú. So với Tuấn, Vân như đến từ một thế giới khác, thế giới của sự nghèo túng và tầm thường. Vân chỉ là một cô gái làm thuê. Nếu có thứ duy nhất mà Vân có thể tự hào thì đó chính là tấm lòng nhân hậu của cô và chút ngoại hình xinh xắn.
Khi Tuấn ngỏ lời yêu, Vân đã khóc thật nhiều. Cô khóc không hẳn vì niềm hạnh phúc mà khóc vì cảm thấy tự ti. Cô biết sẽ chẳng có cơ hội nào cho mình bởi gia đình Tuấn sẽ không chấp nhận. Nhưng tình yêu là một thứ không thể nào khống chế nổi. Lí trí có thể nhìn ra cặn kẽ những khó khăn và trắc trở nhưng con tim lại cứ hối thúc người ta lao vào sự khổ đau ấy. Và cuối cùng, cũng như bao cô gái trẻ khác, Vân đầu hàng con tim. Cô yêu Tuấn, một tình yêu không vụ lợi, không toan tính…
Đã không biết bao lần Vân khóc, Vân ước mong rằng giá như người đàn ông cô yêu không phải là Tuấn thì hẳn với cô tình yêu thật tuyệt vời. Nhưng cuộc đời đâu cho người ta có quyền “giá như”. Tuấn yêu cô, bản thân cô biết điều đó nhưng tình yêu đó dường như gặp phải một chướng ngại vật quá lớn là sự ngăn cản của gia đình. Bố mẹ Tuấn ra sức phản đối, thậm chí nguyền rủa cô như một kẻ hám lợi nên mới yêu Tuấn. Những nỗi đau khổ đó khắc vào tim Vân bao vết thương.
Vân đã từng từ bỏ nhiều lần bởi nước mắt rơi mãi cũng có ngày cạn khô, sức chịu đựng của con người có hạn nhưng Tuấn không cho Vân quyền đó. Anh tìm mọi cách để níu giữ Vân lại và vì tình yêu của người con trai đó, Vân không thể nào từ bỏ. Vân cũng không thể nào lí giải nổi vì sao Tuấn lại yêu cô nhiều đến vậy dù cho khoảng cách giữa hai người là quá lớn…
Cái nắm tay thật chặt của Tuấn, cái ôm ghì bờ vai cô của Tuấn khiến Vân nhận ra rằng, khi tình yêu đủ lớn mọi vật cản sẽ trở thành hư vô. (Ảnh minh họa)
Tình yêu này đã mang đến cho Vân rất nhiều điều. Nhờ có tình yêu của Tuấn, Vân hiểu được thế nào là thứ tình mà người ta có thể vì nó mà hi sinh tất cả. Lòng tự trọng, danh dự, sĩ diện và cả nhân phẩm của Vâ cũng đều bị gia đình Tuấn nhấn chìm khi cô yêu Tuấn. Nhưng vượt lên trên tất cả, tình yêu đó vẫn sống và cho Vân nghị lực để vượt qua mọi gian khổ trong cuộc đời.
Khi Tuấn nói với Vân về kế hoạch có một đứa con cô đã ngồi lặng thinh. Người con gái nào cũng ước ao được danh chính ngôn thuận trở thành vợ của người đàn ông mình yêu thương. Nếu có thai với Tuấn lúc nào có nghĩa là Vân đánh đổi mọi ước mơ, mọi danh dự của đời con gái để đổi lấy tình yêu. Cô biết việc làm của cô có thể sẽ khiến cô được đặt chân vào gia đình Tuấn dù là như một thứ chướng tai gai mắt hoặc biết đâu đấy cô cũng chẳng hề được đón nhận. Nhưng Vân đồng ý. Cô không phải đồng ý có một đứa con làm phương tiện để được gia đình Tuấn thừa nhận mà vì tình yêu quá lớn khiến Vân muốn gắn kết sâu đậm cùng anh.
Ngày Tuấn đưa Vân về tuyên bố muốn cưới, cô đã hít một hơi thật sâu trước khi bước vào ngôi nhà ấy. Vẫn là một sự ghẻ lạnh thậm chí ở mức độ còn cao hơn…Những lời đay nghiến, nhiếc móc bỗng chốc trở thành động lực để cô phải sống tốt vì con. Cái nắm tay thật chặt của Tuấn, cái ôm ghì bờ vai cô của Tuấn khiến Vân nhận ra rằng, khi tình yêu đủ lớn mọi vật cản sẽ trở thành hư vô. Rồi đây cô và Tuấn sẽ sống bên nhau dù cho có thể cô không được thừa nhận trong gia đình Tuấn. Nhưng khi người ta đủ dũng cảm đi đến tận cùng, hạnh phúc sẽ chờ đón phía cuối con đường. Vân gạt nước mắt, cô khẽ nở một nụ cười bên cô còn có Tuấn và một đứa con bé bỏng tiếp sức.