Tối hôm đó, vợ chồng tôi có cuộc tranh cãi kịch liệt. Tiếng cãi vã lớn đến mức vọng ra ngoài, sau đó tôi bị chồng tát mạnh 1 cái vào mặt.
Ngày đầu tiên về ra mắt nhà chồng, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt hiền từ và gương mặt nhẫn nhịn của mẹ anh. Bà là một người phụ nữ tần tảo, chịu thương chịu khó, gồng gánh hết mọi việc trong gia đình. Đối lập với sự nhẹ nhàng của bà là hình ảnh người cha chồng cộc cằn, gia trưởng. Chỉ cần một chút không vừa ý, ông liền lớn tiếng quát tháo. Dù vậy, mẹ chồng tôi vẫn im lặng chịu đựng, không một lời phàn nàn. Điều này để lại trong lòng tôi ấn tượng vừa thương, vừa lo lắng.
Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi kể lại với mẹ về cuộc gặp mặt. Mẹ lặng nghe rồi nhẹ nhàng bảo: "Lấy vợ nhìn mẹ, lấy chồng xem cha. Mẹ lo con à, không chừng sau này thằng Minh nó lại giống cha nó, thì con sẽ khổ một đời”.
Mẹ tôi cẩn thận dặn dò khi nghe con gái kể về gia đình chồng tương lai. (Ảnh minh hoạ)
Nghe mẹ nói, tôi chỉ cười, đáp lại một cách chắc nịch: "Mỗi người mỗi tính mẹ ạ. Thời đại chúng con khác xưa rồi, không có chuyện di truyền tính cách đâu”.
Từ đó, tôi dần ít tâm sự với mẹ hơn về tình cảm của mình, chỉ luôn cố chứng minh rằng tôi ổn để mẹ yên tâm.
Thời gian trôi nhanh, sau một năm, tôi và Minh quyết định về chung một nhà. Chúng tôi đã yêu nhau suốt 5 năm, trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm. Tôi cứ nghĩ, quãng thời gian ấy đủ để chúng tôi hiểu nhau và trân trọng tình cảm này. Nhưng thật không ngờ, cuộc sống hôn nhân khác xa với tưởng tượng. Sau khi về ở chung, chúng tôi liên tục gặp bất đồng quan điểm. Dù vậy, tôi vẫn cố nhẫn nhịn, cân bằng mọi thứ để giữ gìn hạnh phúc gia đình, để ba mẹ hai bên được an lòng.
Những tưởng mọi cố gắng của tôi sẽ đổi lại bằng tình yêu trọn vẹn, nhưng đời lại không như mơ. Khi tôi vừa mang thai được 3 tháng, niềm vui chưa kịp trọn vẹn thì tôi bàng hoàng phát hiện chồng mình ngoại tình. Hôm đó, tôi tình cờ bắt gặp chồng và cô gái đồng nghiệp bước ra từ một nhà nghỉ. Trái tim tôi như vỡ nát, toàn thân run rẩy. Tôi phải vịn vào tường để khỏi ngã khuỵu. Về đến nhà, tôi lao vào phòng tắm cho tỉnh táo, lúc sau đi ra vừa rửa chén vừa bật khóc nức nở. Mẹ chồng thấy vậy liền gặng hỏi: "Con có chuyện gì mà khóc vậy?". Tôi chỉ lắc đầu, không muốn nói gì thêm.
Tối hôm đó, vợ chồng tôi có cuộc tranh cãi kịch liệt. Tiếng cãi vã lớn đến mức vọng ra ngoài, sau đó tôi bị chồng tát mạnh 1 cái vào mặt. Mẹ chồng ngồi ở phòng khách, lặng lẽ nghe hết mọi chuyện. Tôi biết bà đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, nhưng bà vẫn chọn cách im lặng. Sau trận cãi vã đó, tôi ngồi sụp xuống, ôm bụng, cảm thấy bất lực và tủi hờn vô hạn.
Kể từ ngày ấy, mẹ chồng càng quan tâm đến tôi hơn. Bà không nói gì, chỉ lẳng lặng chăm sóc từng chút một. Mỗi sáng, bà mang đồ ăn sáng vào tận phòng, thoa thuốc cho tôi, lo lắng cho cái thai trong bụng. Trong ánh mắt bà, tôi cảm nhận được sự áy náy và nỗi buồn. Bà không trách cứ, cũng không lên tiếng phê phán con trai. Có lẽ bà biết, sự im lặng của mình đã là một câu trả lời. Bà chọn cách chăm sóc tôi, như để bù đắp phần nào nỗi đau mà tôi đang chịu đựng.
Thế nhưng, lòng tôi vẫn không thể nguôi ngoai. Những tổn thương quá lớn khiến tôi không thể tiếp tục ở bên người đàn ông đã phản bội mình. Sau nhiều đêm trăn trở, tôi quyết định ly hôn. Ngày tôi dọn đồ ra đi, mẹ chồng đứng bên cửa, ánh mắt trĩu nặng. Bà tiến đến, đặt vào tay tôi một gói đồ nhỏ. "Mẹ xin lỗi, cũng tại mẹ nuông chiều nó từ nhỏ, để xảy ra chuyện này. Mẹ không có gì nhiều, chỉ xin được vài bộ đồ cũ của cháu nhà cô bạn. Con mang theo, sau này sinh con, cho con mặc để lấy vía ngoan ngoãn, ăn no chóng lớn”, bà nói, giọng nghẹn lại.
Tôi mở gói đồ, nhìn những bộ quần áo trẻ con đã cũ, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi. Tôi khóc, không phải vì chồng, mà vì người mẹ chồng nhân hậu trước mặt. Trong cuộc hôn nhân này, bà là người khiến tôi cảm thấy áy náy nhất khi phải ra đi. Bụng mang dạ chửa lại ly hôn, tôi không muốn nhưng đã không còn sự lựa chọn nào khác.
Bà nắm lấy tay tôi, nhìn tôi thật sâu, "Mẹ biết con đã chịu nhiều thiệt thòi. Chỉ mong con sau này sống tốt, đừng nghĩ ngợi quá nhiều”. Tôi cúi đầu, không nói nên lời.
Ngày mai, tôi sẽ bắt đầu cuộc sống một mình cùng đứa con trong bụng. Chặng đường phía trước hẳn sẽ nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng, mình sẽ cố gắng đứng lên, sống thật vui vẻ vì đứa con trong bụng.
Mẹ bầu nên làm gì để tâm trạng vui vẻ trong thai kỳ?
Tháng cuối thai kỳ là giai đoạn nhạy cảm, khi mẹ bầu dễ gặp căng thẳng và mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Để giữ tâm trạng luôn vui vẻ trong những ngày này, mẹ bầu có thể áp dụng một số bí quyết sau:
1. Tập thể dục nhẹ nhàng
Các bài tập nhẹ nhàng như yoga, đi bộ, hay bơi lội dành riêng cho mẹ bầu không chỉ giúp cơ thể linh hoạt, dễ sinh hơn mà còn giải tỏa căng thẳng. Thể dục làm tăng tiết endorphin - chất giúp cải thiện tâm trạng và mang lại cảm giác hạnh phúc.
2. Tự thưởng cho bản thân
Tháng cuối thai kỳ là thời điểm mẹ bầu nên dành thời gian thư giãn và chăm sóc bản thân. Có thể tự thưởng cho mình một buổi spa, mua sắm vài bộ đồ mới hoặc chuẩn bị một bữa ăn ngon miệng. Điều này giúp tinh thần mẹ bầu được thoải mái và thêm động lực để vượt qua chặng đường cuối cùng.
Âm nhạc có thể tác động tích cực đến tâm trạng. Mẹ bầu nên dành thời gian nghe những bản nhạc nhẹ nhàng, thư giãn, hoặc thậm chí là những bài nhạc yêu thích để giảm bớt lo lắng. Âm thanh êm dịu cũng sẽ giúp thai nhi thư giãn, tạo mối liên kết tình cảm giữa mẹ và bé.
4. Tâm sự cùng người thân
Chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ với người thân, đặc biệt là chồng, mẹ đẻ, hoặc bạn bè sẽ giúp mẹ bầu cảm thấy nhẹ lòng hơn. Những lời động viên, an ủi sẽ tiếp thêm sức mạnh cho mẹ trong những ngày cuối cùng này.
5. Chuẩn bị đồ sơ sinh cho bé
Việc chuẩn bị đồ dùng sơ sinh sẽ giúp mẹ bầu bận rộn và hào hứng hơn. Hãy tưởng tượng về giây phút đón bé yêu chào đời, những cảm xúc hạnh phúc khi chăm sóc bé. Điều này không chỉ giúp mẹ bầu quên đi mệt mỏi mà còn làm tăng thêm niềm vui trong quá trình chờ đợi.
6. Hít thở sâu và thực hành thiền
Các bài tập hít thở sâu và thiền định là cách tuyệt vời để giải tỏa căng thẳng, giúp tinh thần mẹ bầu trở nên thoải mái hơn. Dành mỗi ngày vài phút ngồi yên tĩnh, hít thở đều, sẽ giúp mẹ thư giãn và giữ tâm trạng tích cực.
7. Đọc sách hoặc xem phim vui nhộn
Thời gian này, mẹ bầu có thể dành thời gian để đọc những cuốn sách hay, truyền cảm hứng hoặc xem những bộ phim vui nhộn. Điều này không chỉ giúp giải trí mà còn mang lại những tiếng cười, giúp mẹ bầu cảm thấy vui vẻ, lạc quan.
8. Nghĩ đến khoảnh khắc gặp bé
Thay vì lo lắng về quá trình sinh nở, mẹ bầu nên tập trung vào khoảnh khắc tuyệt vời khi được ôm bé vào lòng. Nghĩ đến niềm hạnh phúc đó sẽ giúp mẹ bầu cảm thấy vững tâm và thêm yêu thương hành trình mình đang trải qua.
9. Ăn uống đầy đủ và lành mạnh
Dinh dưỡng cũng ảnh hưởng lớn đến tâm trạng của mẹ bầu. Hãy bổ sung đầy đủ các loại thực phẩm giàu vitamin, khoáng chất để cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui tươi. Đặc biệt, những món ăn mẹ yêu thích có thể giúp tạo cảm giác thoải mái, vui vẻ hơn.
10. Chuẩn bị tâm lý tích cực
Cuối cùng, điều quan trọng nhất là mẹ bầu nên chuẩn bị tâm lý tích cực, sẵn sàng đón nhận sự thay đổi. Hãy luôn nhắc nhở bản thân rằng bạn đang thực hiện một nhiệm vụ cao cả và kỳ diệu – trở thành mẹ. Chính suy nghĩ lạc quan này sẽ giúp mẹ vượt qua mọi mệt mỏi, giữ vững tâm trạng vui vẻ và hạnh phúc trong tháng cuối thai kỳ.
Mẹ bầu hãy tận hưởng những ngày cuối cùng của hành trình mang thai một cách thoải mái nhất, để chuẩn bị cho sự chào đón bé yêu đầy háo hức và hạnh phúc.