Ngày tôi đi, vợ khóc nức nở rồi ôm chầm lấy tôi. Vợ bảo, tôi cố gắng làm ăn, kiếm tiền, vợ sẽ là một cô con dâu tốt, một người vợ chung thủy chờ chồng. Thật không ngờ...
Vì không muốn mất vợ, nên trước khi có kế hoạch đi lao động nước ngoài 3 năm, tôi đã tổ chức đám cưới. Nếu không cưới thì không biết, 3 năm sau sẽ như thế nào và tôi cũng không muốn hãm tuổi trẻ của vợ. Vợ đồng ý kết hôn với tôi và hứa hẹn sẽ chờ đợi chồng ngày trở về. Không muốn vợ ở nhà nuôi con một mình nên tôi cũng không muốn có con sớm, đợi 3 năm sau về rồi tính chuyện con cái.
Ngày tôi đi, vợ khóc nức nở rồi ôm chầm lấy tôi. Vợ bảo, tôi cố gắng làm ăn, kiếm tiền, vợ sẽ là một cô con dâu tốt, một người vợ chung thủy chờ chồng.
Gần 3 năm, tôi chịu khó làm lụng, từng ngày đều nghĩ đến vợ và thường xuyên gọi về cho vợ. Những ngày tháng đó, tôi luôn sống trong tội lỗi và dằn vặt. Vì lựa chọn tương lai mà bỏ vợ ở nhà cô độc, thương vợ ở nhà chồng không biết có được bố mẹ đối đãi tử tế. Lại tủi hổ vì không chăm sóc được cho người phụ nữ mình yêu. Những lần gọi điện, vợ vẫn ngọt ngào động viên tôi và nói ở nhà mọi thứ vẫn ổn không có chuyện gì xảy ra cả.
Hôm đó, không hiểu sao cứ có linh cảm chẳng lành, tôi đùng đùng gọi điện về nhà, không phải cho vợ mà cho mẹ tôi. (Ảnh minh họa)
Tôi yên tâm đi làm, còn vợ yên tâm đóng vai một người đàn bà chung thủy, cứ vài tháng tôi lại chuyển tiền về một lần. Tiền bạc, tôi đều chuyển cho vợ chứ không chuyển cho bố mẹ mình, vì đó là nguyên tắc và cũng không muốn vợ nghĩ rằng, tôi không tin tưởng cô ấy. Vợ nói sẽ dùng tiền của tôi mở cửa hàng, làm ăn… Tôi tin. Những bức hình cô ấy chụp gửi cho tôi cho thấy, cô ấy đang thực sự làm kinh doanh và đang tích cóp tiền lo cho tương lai sau này của con cái….
Hôm đó, không hiểu sao cứ có linh cảm chẳng lành, tôi đùng đùng gọi điện về nhà, không phải cho vợ mà cho mẹ tôi. Vì mẹ chỉ đợi tôi gọi về chứ không biết cách gọi cho tôi. Có việc gì thì đều là vợ gọi. Mẹ tôi khóc nức nở trong điện thoại bảo ‘con ơi, con vẫn chưa biết chuyện gì à, con H nó lừa con rồi. Bây giờ nó sắp lấy người khác, nhà nó đang tổ chức lễ cưới linh đình cho nó. Nó đâu có coi con là chồng nó. Bao nhiêu năm nay, mẹ cũng nghĩ nó là đứa con dâu tốt, ngoan ngoãn, nghe lời bố mẹ nhưng thật không ngờ, của cải của con nó giữ hết, nó làm ăn phát đạt, giàu có, xinh đẹp, sành điệu rồi nó đi bồ bịch rồi bây giờ là cưới người ta. Ngày đó, mẹ nói với mày đăng kí kết hôn đi thì mày bảo chưa cần, mày tin tưởng vợ mày, mày đợi khi về rồi đăng kí, bây giờ mày trắng mắt ra chưa con? Mất nó thì mẹ không tiếc nhưng mẹ tiếc là tiếc tiền bạc bao nhiêu năm mày dành cho nó, giờ nó cuỗm sạch chứ đừng mơ nó trả lại mày’.
Tôi vội đặt vé lao về nhà, thật không thể tin nổi. Tôi muốn gặp lại người vợ sau gần 3 năm không giáp mặt. (ảnh minh họa)
Nghe mẹ nói, tôi vẫn không tin nhưng đôi tai thì nặng trình trịch. Tôi gọi cho vợ nhưng không thấy bắt máy. Tôi gọi cho một người bạn thân của cả hai người thì cuối cùng được tin dữ, vợ tôi đi lấy chồng thật… Cô ấy không nói với tôi một lời, lẳng lặng đi lấy người ta. Thảo nào mấy ngày nay tôi gọi về, giọng cô ấy khang khác. Chắc cũng định nói nhưng không có đủ dũng cảm để nói ra điều này. Vì làm sao một người đàn bà có thể trơ trẽn như vậy chứ…
Tôi vội đặt vé lao về nhà, thật không thể tin nổi. Tôi muốn gặp lại người vợ sau gần 3 năm không giáp mặt. Tôi muốn chứng kiến cảnh cô ấy lấy chồng để ba mặt một lời, hỏi cho ra nhẽ là vì sao. Tôi không tin nếu chưa mắt thấy tai nghe. Người con gái tôi từng yêu và cũng từng nói yêu tôi tha thiết tại sao lại có thể thay lòng. Tôi không đi chơi, là tôi đang đi tu nghiệp, là tôi đi làm ăn, kiếm tiền để lo cho vợ con. Đến tiền tôi cũng không giữ cho riêng mình, tin tưởng vợ hoàn toàn, bố mẹ còn không gửi, gửi hết về cho vợ làm ăn và tiết kiệm, hà cớ gì vợ lại bỏ tôi đi lấy chồng?
Tôi lặng lẽ bước đi, quay về ngôi nhà của mình, nơi có bố, có mẹ và những người thân yêu của tôi. (Ảnh minh họa)
Về tới nhà, thì mọi thứ đã xong xuôi, vợ tôi đã là vợ của người ta. Bàn ghế, cỗ bàn đã xong, tôi là khách không mời mà đến. Vừa thấy tôi, cả nhà vợ trố mắt ngạc nhiên. Chắc vợ cũng không ngờ, tôi lại về nhanh đến thế. Cô ấy không xấu hổ, không cảm thấy nhục nhã mà thậm chí còn nói với tôi những lời cay đắng: “Anh thông cảm cho em, em và anh chưa đăng kí kết hôn, thì cũng không phải là vợ chồng. Em có quyền tìm hạnh phúc mới. Anh đi 3 năm không về, không cho em một đứa con, em không thể chờ anh như thế. Vả lại, em có con với người ta rồi, em phải lấy chồng, phải cho con em có bố”. Tôi lặng người nhìn giọt nước mắt em lăn, không biết đó là giọt nước mắt từ tâm của em hay giọt nước mắt giả tạo. Em cầm hết tiền của tôi, cũng không nói một lời và giờ coi như đó là tiền của em. Em không trả tôi cũng không có một điều kiện nào. Tại sao em không nói với tôi mà vẫn đóng vai một người đàn bà chung thủy? Tôi là gì trong mắt em? Em nhận của tôi mọi thứ rồi lại bỏ tôi đi lấy người đàn ông khác, thậm chí là có con với người ta. Chung thủy ư, em đâu xứng với từ đó?
Tôi lặng lẽ bước đi, quay về ngôi nhà của mình, nơi có bố, có mẹ và những người thân yêu của tôi. Vậy mà tôi đã từng chỉ tin tưởng vợ, chỉ yêu thương vợ, dành hết tình cảm cho cô ấy. Vậy mà tôi đã từng lo lắng, vợ làm dâu ở nhà tôi có khổ lắm không… Bây giờ thì tôi đã hiểu, đàn bà thật ghê sợ… Tưởng em yêu mình, em chung thủy htì 3 năm có là gì, nào ngờ em đi lấy chồng, còn trắng trợn nói rằng “chẳng có người đàn bà nào ở nhà côi cút chờ chồng được 3 năm biền biệt”. Tôi không tin, có, chắc chắn là có, chỉ là, em không phải người đó mà thôi.