Ngày bước chân về nhà chồng, trong đầu con luôn nghĩ cách phải làm thế nào để đối phó với mẹ.
Trong mắt con cũng giống như những người con dâu khác, mẹ là người con phải dè chừng nhất. Con sợ ánh mắt của mẹ, sợ những câu hỏi của mẹ hay sợ mỗi lúc mẹ nhìn con. Con luôn luôn nghĩ, cuộc sống ở nhà chồng giống như địa ngục. Dù đã cố gắng thuyết phục chồng ra riêng khi cưới nhau nhưng anh không đồng ý vì anh là con một. Và cũng vì con quá yêu chồng nên chấp nhận cuộc sống chung, con đã chuẩn bị để đương đầu với nó…
Mẹ biết không, với những đứa con gái như chúng con, cảm giác sợ hãi nhất ngày lấy chồng chính là phải sống chung với nhà chồng. Điều này con phải thú nhận. Vợ chồng sống với nhau không vấn đề gì, thậm chí là còn vui và hạnh phúc. Nhưng, sống chung với mẹ chồng, bố chồng, hoặc vài thành viên nào đó ở nhà chồng thì quả thực với chúng con là địa ngục…
Bạn bè con thường nói, lấy chồng tốt nhất là nên ở riêng. Câu chuyện của họ là, mẹ chồng ghê gớm, mẹ chồng khó tính soi mói. Rồi lại còn hàng loạt các chuyện về chị chồng, em chồng, anh chồng… Tất cả những người trong nhà chồng dường như chỉ nhắm vào nàng dâu.
Con vốn là đứa con gái duy nhất trong gia đình. Thú thực với mẹ, từ bé tới lớn con đều được chiều, thế nên những việc nấu nướng, đảm đang này nọ, con không thạo. (Ảnh minh họa)
Có chị còn kể, về nhà chồng, suốt ngày bị mẹ chồng để ý, chẳng được ngủ thoải mái, sáng nào cũng dậy từ 5h sáng, dọn dẹp hết bao nhiêu là thứ rồi còn chuẩn bị cả đồ ăn sáng cho nhà chồng. Xong xuôi, có khi không kịp ăn, lại vội vội đi làm. Chiều nhanh nhanh về, cơm nước. Hôm nào mà lười, ngủ quên là y như rằng bị mẹ chồng bóng gió, nói này nói kia, khó chịu vô cùng. Mẹ chồng không thông cảm còn bắt bẻ con dâu, khó chịu với con dâu khi con đi chơi hay có việc gì đó về muộn mà không nấu cơm nhà…
Con vốn là đứa con gái duy nhất trong gia đình. Thú thực với mẹ, từ bé tới lớn con đều được chiều, thế nên những việc nấu nướng, đảm đang này nọ, con không thạo. Con không phải là đứa lười, con cũng muốn cố gắng nhưng chỉ sợ việc đó không làm hài lòng mẹ. Thế nên, ngày con về nhà chồng, con vừa run vừa sợ. Con như con nhím xù lông, chuẩn bị ứng phó với mẹ chồng…
Mỗi lần mẹ gọi con vào nói chuyện, là con bắt đầu xù lông lên. Con sợ mẹ sẽ chì chiết, sẽ mắng mỏ con vì con làm việc không theo ý mẹ. Sáng con cũng dậy sớm quét dọn nhà cửa. Ngày nào cũng lo giặt giũ phơi phong. Nhưng con vẫn sợ làm sai ý mẹ, sợ mẹ không hài lòng. Mỗi lần mẹ hỏi gì con cũng chỉ ăn nói rất nhỏ nhẹ. Ở nhà chồng dường như con chẳng dám cười tươi, chẳng dám nói to, cũng không dám trêu đùa chồng. Chỉ khi nào lên trên phòng, chỉ có hai đứa con, con mới là con thực sự.
Dường như mẹ hiểu cảm giác của con. Mẹ hiểu con là đứa con dâu ngoan nhưng không phải vì thế mà con nhút nhát. Mẹ hiểu con không thoải mái khi sống chung nhà chồng. Con cảm thấy lo lắng, sợ hãi khi đối diện với mẹ, với gia đình này. Nên mẹ rất tâm lý, mẹ uốn con hiểu tâm lý của mẹ, mẹ muốn con hiểu, mẹ cũng coi con như con gái của mẹ mà thôi...
Hồi đó, mẹ biết tôi lo lắng, sáng nào dù đông hay hè cũng thấy tôi dậy thật sớm, không sai một phút để quét sân, dọn nhà rồi mới chuẩn bị đồ ăn sáng rồi đi làm. (Ảnh minh họa)
Có lần mẹ gọi con vào mà nói chuyện, mẹ bảo con hãy cứ sống thoải mái ở gia đình này, hãy cứ là con giống như trước kia. Dù là mẹ chồng, con dâu nhưng trong lòng mẹ không bao giờ phân biệt chuyện đó. Tôi là người mà con trai mẹ yêu thương thì mẹ cũng coi tôi như người thân trong nhà mà thôi
Hồi đó, mẹ biết tôi lo lắng, sáng nào dù đông hay hè cũng thấy tôi dậy thật sớm, không sai một phút để quét sân, dọn nhà rồi mới chuẩn bị đồ ăn sáng rồi đi làm. Có lẽ, có nhiều hôm mẹ thấy tôi mệt mà vẫn cố gắng bằng mọi cách để dậy và làm mọi việc, mẹ thấy thương tôi. Từ hôm đó, hôm nào mẹ cũng dậy, phụ giúp tôi việc. Việc chuẩn bị đồ ăn sáng mẹ không muốn tôi là nữa. Mẹ bảo, mẹ muốn tôi cứ tự nhiên như ở nhà mình, đừng ngại mẹ. Mẹ có thể làm giúp gì thì tôi cứ nói. Mẹ cũng dậy sớm cùng tôi, cùng chuẩn bị đồ ăn sáng.
Có những hôm, tôi chưa kịp dậy bỏ quần áo vào máy giặt, đã thấy mẹ tôi làm việc đó rồi. Mẹ nhất định không cho tôi làm nhiều nhất là khi tôi mang bầu. Mẹ thay tôi đi chợ, nấu cơm nước và chuẩn bị giúp tôi. Có nhiều lần, mẹ mua đồ về tẩm bổ cho tôi, khiến tôi cảm thấy vui và hãnh diện vô cùng. Tôi cảm nhận được tình cảm chân thành của mẹ dành cho tôi giống như mẹ đẻ vậy...
Có những hôm, tôi chưa kịp dậy bỏ quần áo vào máy giặt, đã thấy mẹ tôi làm việc đó rồi.
(Ảnh minh họa)
Mẹ không phân biệt chuyện lớn nhỏ, có gì không hay không phải, mẹ cũng nói với tôi một cách nhẹ nhàng, góp ý với cả tôi và chồng chứ không bao giờ nói chuyện riêng, để chúng tôi hiểu nhau hơn...
Mẹ à, bây giờ thì con đã hiểu, thực sự mấy năm qua, mẹ quan tâm chúng con rất nhiều. Với cháu nội, mẹ không tiếc bất cứ thứ gì. Nếu không có mẹ, con không thể nào tự lo cho bản thân mình lúc đau ốm, mệt mỏi, Con cảm thấy mẹ là người che chở cho con nhiều nhất, luôn ở bên con lúc con cần. Nhà con ở xa, mẹ ruột con cũng không thể lên chăm sóc con được. Khi sinh con xong, mẹ chăm sóc cháu, cưng cháu, bế cháu giúp con, không thì con không thể nào có thời gian chăm lo cho công việc và bản thân mình...
Mấy năm rồi, con cảm nhận được đây là tình cảm chân thành, không phải là sự khéo léo gượng ép người mẹ chồng dành cho con dâu. Con cảm ơn mẹ suốt đời, cám ơn vì mẹ đã là mẹ chồng của con. Con vui vì đã được làm con dâu của mẹ, con cám ơn mẹ nhiều... Mẹ chồng kính yêu của con!