Thời gian và sự từng trải đã làm người đàn bà ngộ ra tình yêu và hôn nhân là hai bài toán mà kết quả của nó hoàn toàn khác nhau.
Ngày lấy chồng, mẹ bảo: 'Đàn ông ích kỉ thì nhiều mà ấm áp thì ít. Nên phụ nữ, hãy tự hào phóng với bản thân mình và tự biết cách làm cho mình cảm thấy ấm áp. Đừng đặt quá nhiều kì vọng vào một người đàn ông, kể cả là người đàn ông mà con yêu hết mình. Bởi càng kì vọng thì càng dễ thất vọng'.
Khi ấy, chị không nghĩ quá nhiều. Đàn bà chưa từng trải vẫn dễ dãi tin vào đàn ông một cách tuyệt đối như thế. Có lẽ nào, vì đàn bà khi yêu thường tin, thường yêu người đàn ông của mình một cách mù quáng nên đàn bà mới kết hôn nhiều đến vậy. Và đau khổ vì đàn ông nhiều đến vậy!
Vì trước khi kết hôn, người đàn bà nào cũng kì vọng vào một cuộc sống gia đình hạnh phúc, thuận buồm xuôi gió. Nhưng bởi vì đời không như là mơ. Cho nên khi đã trở thành những người đàn bà có gia đình, từng trải trong cuộc sống, từng nếm đủ vào cuộc đời mình những gia vị đắng cay… thì hầu như đều cười mình trước kia quả là ngây thơ và ngu ngốc.
Thời gian và sự từng trải đã làm người đàn bà ngộ ra tình yêu và hôn nhân là hai bài toán mà kết quả của nó hoàn toàn khác nhau. Có thể hôn nhân là kết quả của tình yêu thăng hoa. Nhưng ít có khi nào ngược lại lắm. Nghĩa là hôn nhân sẽ khiến cho tình yêu của con người ta thăng hoa. Mà thực tế phần nhiều là khiến con người ta hiểu được nỗi đau khi hoa tàn nhị rữa. Nhưng phận đàn bà, vẫn phải xếp tất cả những dư vị đắng môi ấy vào một góc và tiếp tục lặng lẽ sống với hàng mớ những lí do nhưng tuyệt nhiên tình yêu không còn nằm trong số những lí do quan trọng hàng đầu nữa.
Đêm, nằm ôm con ngủ, chồng nằm bên cạnh cũng ngủ. Con thức quấy cũng không biết. Con nôn cũng không hay. (ảnh minh họa)
Lại kể chuyện của chị. Ngày yêu nhau, chị vốn là cô gái nhan sắc. Cái vẻ nhan sắc của một cô thôn nữ dịu khiến anh một chàng trai thành phố ngất ngây. Chị bảo, khi yêu, anh thề sống thề chết chỉ yêu chị. Về nhà chị chơi ở quê, anh lấy lòng bố mẹ chị bằng cách lăn ra mà làm những công việc nhà nông mà chẳng nề hà gì khiến cho bố mẹ chị ưng lòng vô cùng. Cũng vì thế mà chị có chạy đằng giời. Anh tốn công, tốn sức và chân thành đến thế khi yêu. Vậy mà lấy nhau rồi, quay đi quay lại hai mặt con. Chị quay cuồng với hai thằng con trai cách nhau hơn tuổi. Mái tóc dài óng mượt ngày xưa cắt ngắn cho đỡ vướng và gội đầu cho nhanh, làn da trắng ngần ngày nào lốm đốm tàn nhang, khuôn mặt tròn xinh xắn giờ thay bằng khuôn mặt hốc hác, có hõm má, đôi mắt thâm quầng. Chị bảo, có lần anh nhìn chị mà nhăn nhó: Nhìn vợ người ta kia kìa. Vợ mình thì…
Hai đứa con trai nghịch như quỷ sứ, một mình chị chăm. Sáng ra anh thảnh thơi đi làm, chị đầu tắt mặt tối cáu ngắt ngậu xị vì cho hai thằng giặc ăn. Quần áo còn chả mặc được tinh tươm nói chi váy vóc. Ngày nào cũng thất thểu tới cơ quan, chân vắt lên cổ mà chạy vì sợ muộn. Chị có kêu thì anh bảo: Sướng mà không biết đường. Có mỗi hai đứa con trông cũng không xong. Chị có kêu ốm thì anh bảo: Làm sao mà ốm, thằng này đi làm quần quật suốt ngày mà chưa kêu ốm đây này. Thế là chị yên lặng.
Đêm, nằm ôm con ngủ, chồng nằm bên cạnh cũng ngủ. Con thức quấy cũng không biết. Con nôn cũng không hay. Con sốt cũng vẫn ngáy. Sáng ra chị phờ phạc thì kêu: Ngủ gì mà trương nất lên cũng không dậy. Chị mắng thầm trong bụng: Anh ngủ như trâu ấy thì anh biết cái gì. Nhưng chị vốn sợ anh nên chả khi nào dám cãi ra miệng. Đời này, còn tìm được bao nhiêu người đàn bà sợ chồng như chị? Kể cũng hiếm chăng?
Đấy, chị thở dài: Yêu nhau nó là bát nước sôi giữa mùa đông nhưng lấy nhau rồi nó là bát nước nóng giữa mùa hè. Nếu không gắng mà chịu thì sẽ hất đi ngay. Mà hất đi rồi thì khó mà hớt lại. Còn nếu hất vào nhau thì hẳn sẽ tổn thương.
Mà đã đến lúc ấy, thì người ta lại thường nhớ đến những hắt hủi mà lại hay quên những thứ đã từng ấm áp. Người ta thường nhớ lúc lạnh lùng mà quên khi thương yêu.
Họ tự cho mình cái quyền được ích kỉ thì chẳng có lí do gì đàn bà lại không cho mình cái quyền được tự yêu thương. (ảnh minh họa)
Nếu như người ta nghĩ mình đang cơ cực thì chẳng mấy khi đủ thảnh thơi để thương người khác. Khi người ta ích kỉ thì chẳng bao giờ còn đủ bao dung với ai nữa. Mà đàn ông hình như phần lớn với họ cả hai thứ này đều có thừa.
Nếu đàn ông như vậy thì đàn bà hãy học cách khớp với họ như khi người ta chơi trò chơi mảnh ghép. Nếu như anh có mảnh ghép ích kỉ thì tôi tất phải có mảnh ghép hào phóng và tự yêu thương. Nếu như anh cầm mảnh ghép thiếu ấm áp, quan tâm thì tôi sẽ học cách tự biết chăm sóc mình, tự biết kéo chăn khi lạnh, uống thuốc khi ốm và làm mình vui lại mỗi khi buồn…
Họ tự cho mình cái quyền được ích kỉ thì chẳng có lí do gì đàn bà lại không cho mình cái quyền được tự yêu thương. Họ không có đủ sự quan tâm tới người đàn bà bên cạnh thì chẳng có lí do gì người đàn bà ấy lại chỉ biết ngồi một chỗ để chờ đợi sự quan tâm ít ỏi đó mà không biết cách tự biến mình trở thành một người đáng được quan tâm ngay tự trong chính con người mình và biến nó thành một thứ nhu cầu cần thiết giống như là vitamin và mình có thể tự bổ sung cho bản thân mình để khiến mình trở nên xinh đẹp, khỏe khoắn và tự tin hơn trong cuộc sống. Đừng biến mình trở thành bông hoa héo úa, chỉ vì thiếu đi sự chăm chút yêu thương. Hay tự mình tỏa hương và tự mình thưởng thức. Có lẽ đàn bà chỉ thanh thản khi tự bản thân mình biết yêu thương và trân trọng mình mà thôi.
Có lẽ nào, đàn bà nên sống nhiều hơn và biết ích kỉ nhiều hơn để một ngày nào đó, đàn ông cũng phải lập ra những diễn đàn, những trang web than phiền vì đàn bà bỗng dưng lạnh lùng và vô tâm với đàn ông như đàn bà đang từng ngày than thở và chia sẻ cùng nhau. Hẳn khi ấy đàn ông sẽ hiểu ra nhiều điều. Bởi đôi khi với đàn ông yêu thương càng nhiều thì họ nhiều khi ghi nhận càng ít. Cho ăn càng no càng đầy đủ thì lại chưa từng biết cảm giác thiếu thốn ra sao? Có lẽ đàn bà không chỉ học cách tự yêu thương bản thân mà còn phải học cách tàn nhẫn một chút cho đàn ông chừa!