Đêm định mệnh và lời cuối của vợ khiến chồng sống trong hối hận

Ngày 30/11/2016 14:45 PM (GMT+7)

Nếu tôi nghe lời vợ, nếu tôi về sớm hơn có lẽ cả đời sẽ không phải sống trong cô độc và ân hận.

 Bấm nút Play để nghe toàn bộ bài viết này

Ngày mai là 49 ngày của vợ tôi. Tới giờ tôi vẫn không tin được rằng cô ấy và đứa con chưa kịp chào đời đã rời xa tôi thật rồi. Từ ngày cô ấy mất, mỗi lần nhắm mắt lại tôi vẫn nghe rõ tiếng cô ấy văng vẳng bên tai “Anh đừng có uống nữa nhé. Anh về với vợ con em”.

Tôi năm nay 37 tuổi, hiện đang công tác tại một xưởng đóng tàu ở Nam Định. Vợ tôi là một nhân viên hành chính. Dù cưới nhau qua mai mối, nhưng rồi sau khi về sống chung một nhà, vợ chồng tôi rất yêu thương nhau. Nhiều khi tôi cảm thấy, chúng tôi sinh ra dường như là để cho nhau. Vợ tôi tính tình ít nói nhưng rất mực yêu thương chồng con.

Ngày chúng tôi mới cưới, vợ chồng tôi chẳng có gì ngoài 5 chỉ vàng hai nhà nội ngoại góp lại cho vốn để làm ăn. Rồi sau 9 năm cưới nhau, nhờ biết tích góp, lại bén duyên trong kinh doanh đồ điện tử nên vợ chồng tôi đã mua được nhà. Chúng tôi cũng sắm được xe hơi, dù không quá đắt tiền nhưng cũng đủ để hãnh diện với bạn bè, anh em ở quê.

Dù thế, vợ tôi vẫn luôn dặn chồng: “Mình cũng có chút vốn tuy nhiên vẫn phải cố gắng tiết kiệm chi tiêu để dành sau này con cái học hành nữa chồng à. Em tính sắp tới, mình tìm thêm mối mở rộng kinh doanh chồng nhé”.

Đêm định mệnh và lời cuối của vợ khiến chồng sống trong hối hận - 1

Tôi nghe thế chỉ tặc lưỡi cho qua: “Em nói thế chứ, anh em, đối tác nó bảo uống, mình không uống nó cười vào mặt cho”. (ảnh minh họa)

Cũng từ ngày quyết làm ăn lớn, tôi quen thêm một số “mối” ở các tỉnh. Từ hôm đó, tôi thường đi sớm về khuya. Có hôm tôi nhậu tới 1-2h sáng mới về. Những khi đó vợ tôi thường than thở: “Chồng nhậu ít thôi. Dạo này em thấy chồng da dẻ xanh xao. Chồng còn việc cơ quan nữa, đừng có bỏ bê kẻo bị sếp nhắc nhở”.

Tôi nghe thế chỉ tặc lưỡi cho qua: “Em nói thế chứ, anh em, đối tác nó bảo uống, mình không uống nó cười vào mặt cho”. Vợ nói tôi mặc kệ, có hôm tôi cáu kỉnh bảo cô ấy nói lắm, nói nhiều. Những khi đó, cô ấy đều im lặng hoặc nhẹ nhàng giải thích. Vợ tôi là thế đó, cô ấy lúc nào cũng nhịn tôi.

Cũng vì tính nết của cô ấy, bố mẹ tôi rất quý vợ tôi. Họ coi trọng cô ấy còn hơn cả tôi. Nhiều hôm, mẹ tôi còn gọi điện bảo tôi rằng “Con xem vợ con nó nói đúng đấy. Con uống ít thôi. Tiền bao nhiêu cũng hết, chỉ có sức khỏe là không thể mua được thôi. Con đừng có phung phí tuổi xuân vào rượu chè. Mẹ nói con mãi mẹ cũng chán rồi”.

Tôi cứ thế, mặc kệ vợ, mặc kệ mẹ khuyên giải. Càng ngày, tôi càng thấy việc uống rượu, giao lưu bạn bè là quan trọng. Nếu không có họ, công việc kiếm tiền của tôi cũng chẳng thể phát triển. Cho tới một đêm, khi đó vợ tôi đang bầu tháng thứ 9 một chuyện động trời đã xảy ra, nó khiến tôi cả đời sống trong hối hận.

Hôm đó, vợ bảo tôi “Anh ơi, đi về sớm nhé. Em đang bầu bí rồi, cu Bi lại đang sốt, anh nhớ đừng có về muộn nhé”. Hôm đó, tôi cũng đã ý thức được việc về sớm. Nhưng rồi khi vào cuộc tôi mải mê tới mức không biết vợ gọi tới 30 cuộc. Mãi hơn 1h đêm tôi cầm đến điện thoại mới thấy gọi nhỡ, tôi đọc tin nhắn mới hay vợ tôi bảo “Anh đừng uống nữa, em đau bụng quá. Em gọi cho 2 mẹ mà không ai nghe máy”.

Mẹ tôi cứ đêm là tắt điện thoại, còn mẹ vợ thì ngãng tai. Tôi gọi lại cho vợ mà không được. Phải hơn 1 tiếng sau, khi tôi về tới nhà, tôi mới hay tin vợ tôi đang nằm trong bệnh viện. Bà hàng xóm bảo tôi “Chú đi đâu giờ mới về. Vợ chú ngất xỉu nằm trước cổng tôi gọi cho cô ấy vào viện, bố mẹ cậu cũng đến rồi”.

Đêm định mệnh và lời cuối của vợ khiến chồng sống trong hối hận - 2

Vợ tôi đã đi cô ấy đi khi chưa nhìn thấy mặt chồng. Cô ấy đã đau đớn vì chẳng giữ được con, cô ấy cũng sốc và không qua khỏi cơn đau đớn. (ảnh minh họa)

Tôi lạnh sống lưng, nhưng rồi khi tôi vào tới cổng bệnh viện, thấy mẹ vợ khóc ngất đi. Bà nhìn thấy tôi không nói gì, nước mắt cứ thế rơi. Chị vợ khóc ầm lên “Nhi nó đi rồi em ơi. Nó đi thật rồi”. Tới đó, mẹ vợ lả đi, mọi người cấp tốc đưa bà vào cấp cứu.

Vợ tôi đã đi cô ấy đi khi chưa nhìn thấy mặt chồng. Cô ấy đã đau đớn vì chẳng giữ được con, cô ấy cũng sốc và không qua khỏi cơn đau đớn. Tới giờ tôi vẫn không tin vào sự thật ấy, tôi vật vã suốt một tháng trời. Nhưng càng cố quên tôi lại càng nhớ cô ấy, tôi thấy mình có lỗi với cả đứa con chưa kịp chào đời…

Tôi vật vã, tự hờn trách bản thân. Tôi tự nhủ nếu có thể làm lại, tôi sẽ chẳng bao giờ vô tâm như thế. Giờ tôi phải làm sao đây, tôi phải làm gì để quên đi đau đớn này? Xin hãy giúp tôi!

Theo Thanh Bình
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hôn nhân gia đình