Tôi cũng đã nghe vợ kể về em dâu tương lai nhiều lần nhưng chưa có dịp gặp mặt. Thế nhưng giây phút nhìn thấy cô dâu, tôi như bị choáng, đôi chân không đứng vững vì những ký ức xưa kia ùa về.
Tôi đã từng là một chàng trai hư, hư theo đúng nghĩa đen. Những tháng ngày tuổi trẻ của tôi gắn liền với các quán bar, vũ trường và khói thuốc. Ngày ấy, bố mẹ tôi đều làm việc ở nước ngoài nên hàng tháng đều gửi một số tiền khá lớn về cho tôi. Được anh em kính nể vì hào sảng, tôi càng thích thể hiện mình là dân chơi, anh cả đúng điệu.
Thế rồi cuộc sống với những thăng trầm khiến con người ta không còn như xưa. Tôi cũng vậy, sau một cú sốc cách đây 3 năm, tôi đã quyết định thay đổi tất cả. Tôi không liên lạc với lũ bạn kia nữa mà xin việc đi làm một cách nghiêm túc. Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn sống một cuộc sống đích thực, không phải những tháng ngày trượt dài trong tiếng nhạc xập xình.
Nhờ những mối quan hệ của bố mẹ cộng thêm sự thông minh trời phú, đến giờ tôi có thể tự hào vì những gì mình đã xây dựng được. Vợ tôi luôn tự hào vì một người chồng còn trẻ đã là giám đốc chi nhánh. Với tôi, sự tự hào của phụ nữ luôn là một phần thưởng vô cùng lớn của người đàn ông. Còn điều gì thành công hơn khi được người phụ nữ của mình coi như một anh hùng.
Ảnh minh họa.
Cuộc sống vợ chồng son của chúng tôi trôi qua trong êm đềm. Cả hai đều còn trẻ nên chúng tôi cũng chưa quan trọng chuyện con cái. Một năm đưa vợ đi du lịch vài lần, thỉnh thoảng lại hẹn hò ở nhà hàng, thi thoảng vợ chồng "lén lút" ra khách sạn đổi gió, chẳng phải là cuộc sống hoàn hảo sao.
Vợ tôi là người biết quán xuyến việc cửa nhà nên hầu như tôi chỉ cần biết đến công việc. Đợt này em vợ tôi chuẩn bị lấy vợ nên cô ấy cũng lu bu hơn. Đúng là phụ nữ phức tạp thật. Trước đó cả tháng tôi đã thấy vợ lo lắng giảm cân rồi tính xem ngày ăn hỏi sẽ mặc gì, ăn cưới trang điểm ở đâu để vừa đẹp vừa không làm lu mờ cô dâu.
Ngày cưới cậu em, cả gia đình vợ tôi đều rất vui mừng. Tôi cũng đã nghe vợ kể về em dâu tương lai nhiều lần nhưng chưa có dịp gặp mặt. Thế nhưng giây phút nhìn thấy cô dâu, tôi như bị choáng, đôi chân không đứng vững vì những ký ức xưa kia ùa về.
Đúng, em dâu tương lai của tôi chẳng phải ai khác chính là cô gái gắn liền với những năm tháng bay nhảy của tôi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày hai đứa gặp lại nhau, nhất là gặp nhau trong cái hoàn cảnh ngang trái đến vậy.
Tôi vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp em ở quán karaoke. Em là nhân viên mới đến xin việc vào vị trí bê đồ, phục vụ. Chẳng hiểu sao giữa ánh đèn mờ ảo trong quán karaoke, nụ cười thiên thần pha chút ngại ngùng của em khiến tôi chẳng thể nào rời mắt.
Tôi ngay lập tức chủ động xin số điện thoại của em để làm quen. Ban đầu em khước từ tôi rất quyết liệt thế nhưng con gái mà, mấy ai trụ được lâu trước sự "nghề" của một gã trai từng có cả tá bạn gái như tôi.
Em khiến tôi thực sự động lòng, đó cũng là mối tình lâu dài nhất của tôi trước khi lấy vợ. Tôi có thể cảm nhận được sự khác biệt của em, chút gì đó rất chân chất ngây thơ mà tôi chẳng thể tìm được ở những người con gái khác.
Biến cố đầu tiên là khi em "chẳng may" có thai. Mọi thứ hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của tôi, một gã trai mới ngoài 20 tuổi. Tương lai, những cuộc ăn chơi, anh em bạn bè còn đang chờ tôi, làm sao tôi có thể buộc cuộc đời mình vào cái gông cổ hôn nhân này chứ.
Ảnh minh họa.
Em đã khóc rất nhiều khi nhìn chiếc que thử thai hiện lên hai vạch. Tôi không thể cưới nên có cách nào khác ngoài việc phải bỏ đi cái thai đó đâu. Em đã mất rất nhiều thời gian để có thể vượt qua được cú sốc đó.
Những năm sau đó, chúng vẫn bên nhau và cũng có vài lần "vỡ kế hoạch". Tất cả những gì tôi nghĩ được lúc đó chỉ là không thể để cái thai làm tương lai của tôi bị cản trở lại được. Tôi chẳng thể ngờ, việc này đã để lại hậu quả là em không thể mang thai được nữa.
Ngày nghe bác sĩ nói như vậy, em tưởng chừng đã không thể vượt qua được. Sau đó khoảng 1 tháng, một ngày thức dậy tôi không thể liên lạc được với em nữa. Chúng tôi đã chia tay như vậy, không một câu nói chính thức và cũng không biết người kia đang ở đâu.
Đó cũng là biến cố lớn nhất đời tôi. Tôi nhận ra cuộc đời mình đã phí phạm quá nhiều cho những trò chơi tiêu khiển. Tôi quyết định thay đổi cách sống và sau đó tôi gặp vợ tôi bây giờ. Tôi đã nghĩ em sẽ luôn là quá khứ tôi chẳng thể nào quên, không thể ngờ có ngày chúng tôi lại gặp nhau trong hoàn cảnh ngang trái như vậy.
Giờ đây tôi nên xử sự như nào? Coi như không có chuyện gì từng xảy ra hay gặp em để nói chuyện một cách thẳng thắn? Tôi nợ em, nợ em rất nhiều nhưng giờ tôi đã khác. Vợ của tôi, gia đình của tôi, tôi không muốn đánh mất những điều quý giá đó.