"Đứt gánh" vì ở rể

Ngày 07/04/2013 04:43 AM (GMT+7)

Vợ tôi không phải là một người phụ nữ khéo léo, mâu thuẫn của hai vợ chồng đáng lẽ phải giữ kín thì cô ấy lại đi kể với bố mẹ vợ…

Đọc đi đọc lại chủ đề ở rể làm tôi thấy chạnh lòng, tôi quyết định kể ra câu chuyện của mình, dù câu chuyện ấy đã làm tôi đau khổ, day dứt nhiều.

Tôi quê ở Hải Dương, vợ tôi là người Hà Nội, sống tại quận Long Biên. Cô ấy là chị cả trong một gia đình có 2 chị em gái và bố mẹ đều là công nhân đã nghỉ hưu. Chúng tôi cưới nhau khi vợ tôi đã bước sang tuổi 30, có thể nói là khá muộn, nên cô em gái vợ cũng đã đi lấy chồng ở mãi tận đồng bằng sông Cửu Long.

Bố mẹ vợ thì đã già yếu, lại có một căn nhà tập thể ở Hà Nội, vì thế để tiện chăm sóc bố mẹ già và tiện cho công việc vợ tôi muốn tôi ở rể. Mặc dù không thích, nhưng vì chiều theo ý vợ, với cả tôi nghĩ bố mẹ vợ cũng như bố mẹ mình, nhà của vợ cũng như nhà của mình, chẳng có gì phải ngại nên mới đồng ý ở rể mà không lường trước được những phức tạp có thể xảy ra.

Năm đầu tiên sống cuộc sống ở rể, dù rất phức tạp nhưng tôi đã cố gắng chịu đựng, nhưng bước sang năm thứ 2, mâu thuẫn cứ ngày một lớn dần lên, và nhiều thêm, khiến cho cuộc sống gia đình, mối quan hệ giữa tôi và bố mẹ vợ trở nên rất tồi tệ.

Nhất là mẹ vợ tôi, bà thường để ý để tứ con rể từng tý một. Vì thế, công việc của tôi suôn sẻ thì đỡ, hễ cứ gặp khó khăn, không mang tiền về đưa được cho bà là bà lại cằn nhằn, coi tôi như một kẻ ăn tàn phá hại vậy. Bà thường đi nói xấu tôi với hàng xóm, rồi họ lại châm chọc vào, làm cho mối quan hệ của tôi và bố mẹ vợ lại càng ngày càng xấu hơn.

quot;Đứt gánhquot; vì ở rể - 1
Bà thường đi nói xấu tôi với hàng xóm, rồi họ lại châm chọc vào, làm cho mối quan hệ của tôi và bố mẹ vợ lại càng ngày càng xấu hơn. (ảnh minh họa)

Đã thế vợ tôi, cô ấy cũng không phải là một người phụ nữ khéo léo, nên những mâu thuẫn của hai vợ chồng đáng lẽ phải giữ kín thì cô ấy lại đi kể lể với bố mẹ vợ tôi, làm cho bố mẹ vợ càng không ưa tôi nhiều hơn.

Mâu thuẫn cứ thế mỗi ngày một nhiều, không chịu được sự khinh miệt của bố mẹ vợ tôi đã quyết tâm bỏ ra ngoài sống. Lúc ấy tôi đã có một đứa con gái, biết làm như vậy là không phải với vợ, nhưng tôi không thể chịu đựng được thêm. Tôi cũng nghĩ rằng, khi tôi bỏ ra ngoài vợ tôi sẽ phải cùng ra, nhưng ai dè nghe lời mẹ nên cô ấy cũng không chịu đi theo tôi mà còn thách thức, để xem tôi bỏ ra ngoài có sống được hay không.

Đang lúc chán nản thì tôi lại gặp được một cô gái, và chúng tôi đã sống với nhau, không đăng ký kết hôn. Giờ chúng tôi đã có một đứa con trai, và đang sống ở nhà của tôi ở quê. Còn vợ tôi, cô ấy lúc nào cũng sợ khổ nên vẫn ở thành phố, tự nuôi con gái một mình. Giờ cô ấy hận tôi, coi tôi như một người đàn ông tồi tệ, bỏ vợ, bỏ con. Nhưng có bao giờ cô ấy nghĩ rằng, tại sao tôi lại thế.

Thi thoảng tôi vẫn quay lại nhà bố mẹ vợ để thăm vợ con và ông bà. Mỗi lần về nhà vợ, tôi đều thấy một nỗi buồn, ân hận hiện rõ trên khuôn mặt của vợ và mẹ vợ của tôi. Mặc dù rất buồn, và rất thương vợ, con, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn. Tôi đã có vợ và có một đứa con khác, họ cũng cần tôi.

Theo Trung (Báo Đất Việt)

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hôn nhân gia đình