Những ngày này, hầu như tất cả mọi người, mọi nhà đều bận rộn tổng kết, đếm đong lại những được mất của một năm qua, đồng thời rộn ràng chuẩn bị cho một năm mới nhiều may mắn hơn.
Cuối năm là dịp để người phụ nữ thể hiện sự tháo vát, đảm đang của mình. Nhưng vợ tôi thì khác. Trong khi những người mẹ, người vợ khác đang ra sức quán xuyến nhà cửa và chăm chút cho chồng con thì vợ tôi chỉ chú ý duy nhất đến nhan sắc của mình.
“Thà chết còn hơn xấu” là quan điểm sống đã đeo đẳng và chi phối đến tất cả suy nghĩ và hành động của Trinh trong suốt nhiều năm qua. Thường ngày, dù làm công việc gì, Trinh cũng quan tâm đến việc bảo vệ nhan sắc đầu tiên. Dù có gấp gáp mấy thì khi rửa 1 cái ly, giặt 1 bộ đồ Trinh vẫn luôn luôn phải đeo găng tay vào rồi mới làm, vì sợ da tay bị khô. Mỗi khi bị mọc mụn là Trinh lại cuống quýt lo lắng và sợ hãi còn hơn cả bị bệnh, vì bệnh thì có thuốc điều trị, còn mụn thì… hên xui lắm. Trong tủ lạnh, thức ăn và sữa của con chỉ khoảng 2/3, còn lại là các loại mỹ phẩm làm đẹp, nào để dưỡng da, để đắp mặt nạ, để xóa vết nhăn… được dành riêng ra một ngăn và không ai được chạm đến hay để chung thức ăn có mùi vào đó.
Ngày thường, nhiều khi tôi cũng bực bội khi có người hỏi han, đá xéo về sắc đẹp của vợ, nhưng thôi thì cũng ráng chịu đựng, vì Trinh hay thủ thỉ nhẹ nhàng: “Em có làm đẹp thì cũng là làm đẹp cho anh, cho con thôi chứ cho ai đâu!”. Và tôi thấy cũng vui vui khi tối tối Trinh túm lấy tôi hỏi hôm nay em có xinh không, lúc chiều em mới làm cái này, cái này nè. Tính ra, cô ấy muốn làm đẹp để chồng con được… hưởng hơi cũng đúng thật.
Mỗi khi bị mọc mụn là Trinh lại cuống quýt lo lắng và sợ hãi còn hơn cả bị bệnh, vì bệnh thì có thuốc điều trị, còn mụn thì… hên xui lắm. (ảnh minh họa)
Nhưng đợt này thì Trinh làm tôi không chịu đựng nổi nữa. Chẳng biết bạn bè rủ rê, xúi dại thế nào, dạo gần đây Trinh suốt ngày than phiền vì mỡ bụng nhiều quá, dù có ra sức tập luyện chăm chỉ thế nào thì cũng không thể khắc phục được. Tôi từng khuyên bảo, an ủi Trinh rất nhiều về nỗi khổ này. Mà thực ra, với một bà mẹ hai con, đã gần 35 tuổi thì dáng dấp của Trinh vẫn rất đẹp trong mắt nhiều người. Khổ nỗi, Trinh không so sánh với các bà mẹ béo phệ khác để tự hào mà chỉ thích so với các cô người mẫu, diễn viên để rồi tự ti và xấu hổ.
Thế là Trinh quyết định đi hút mỡ bụng. Vừa rồi, sau vụ tai tiếng của thẩm mỹ viện Cát Tường, tưởng đâu các cô, các chị sẽ không còn rần rần đi làm phẫu thuật thẩm mỹ nữa, nhưng nào phải vậy. Các cô chỉ cẩn thận, sâu sát hơn trong việc tìm hiểu thông tin và lựa chọn địa chỉ đáng tin cậy hơn thôi. Phẫu thuật thẫm mỹ giờ như là một xu hướng, giải pháp tối ưu của những phụ nữ thành đạt, có chút tiền và thích xây dựng hình ảnh bản thân trong mắt người khác.
Mấy lần Trinh bàn chuyện đi hút mỡ bụng, tôi đều phản đối quyết liệt với đầy đủ các lý do chính đáng nhất, từ lý luận khoa học cho đến lý lẽ trái tim. Nhưng tôi vẫn không thuyết phục được vợ. Thời buổi kinh tế khó khăn, tất cả tiền bạc đã dành dụm được suốt năm qua chẳng được bao nhiêu, vậy mà Trinh sẵn sàng bỏ ra gần 40 triệu đồng để đi hút mỡ bụng, chịu đựng đau đớn và kiêng khem nghiêm ngặt, trong khi Tết nhất lại sắp đến. Với tôi, chuyện này quá phi lý.
Giờ đây, mọi chi tiêu trong nhà trở nên chật vật sau khi Trinh đã vung tiền cho ca phẫu thuật kia. Muốn sắm sửa đồ đạc, trang trí lại cho nhà cửa khang trang hơn cũng không dám. (ảnh minh họa)
Nhưng Trinh vẫn đều đặn nhắc lui nhắc tới mỗi ngày mơ ước về một vòng eo thon thả. Tết là dịp để thăm hỏi bà con họ hàng, gặp gỡ bạn bè, họp nhóm này nhóm kia, Trinh muốn sở hữu một dáng dấp dễ ưa và đẹp nhất có thể. Cũng như bất cứ người phụ nữ nào, Trinh thích được người khác khen và ngưỡng mộ trước sắc đẹp của mình. Vậy là vào một ngày, Trinh giấu tôi để cùng với mấy người bạn nữa đi thực hiện giải phẫu thẫm mỹ. Sau ca phẫu thuật, tôi không được đụng đến vợ suốt một thời gian, rồi mấy cha con tôi phải suốt ngày ăn uống theo thực đơn kiêng khem vô cùng khó chịu của vợ. Nhưng vấn đề là sau mấy tuần, tôi thấy vòng hai của vợ vẫn chẳng thay đổi được bao nhiêu, nói chung là không khác mấy với trước khi phẫu thuật. Mừng là không phải mang “tật”, nhưng “tiền” thì đã mất trắng.
Giờ đây, mọi chi tiêu trong nhà trở nên chật vật sau khi Trinh đã vung tiền cho ca phẫu thuật kia. Muốn sắm sửa đồ đạc, trang trí lại cho nhà cửa khang trang hơn cũng không dám. Muốn mua cho con thêm ít váy áo xúng xính cùng bè bạn cũng phải đắn đo. Lên kế hoạch biếu xén cho cha mẹ ít tiền mà cũng cân nhắc mãi… Nhưng giờ mọi chuyện đã vỡ lỡ, tôi biết phải làm thế nào? Làm lớn chuyện này, có khi không những Trinh sẽ bị nhiều người dèm pha, mà đời sống của gia đình tôi cũng bị xáo trộn, thành ra lục đục. Lẽ nào những hậu quả từ việc vung tiền làm đẹp vô tội vạ của phụ nữ cuối cùng lại đổ xuống những đôi vai tội nghiệp của đàn ông chúng tôi?