Bỏ chồng cách đây 2 năm và mang theo đứa con gái bé nhỏ, tôi tự mình lập nghiệp nuôi con khôn lớn.
Mỗi lần nghĩ về chuyện đã qua, nước mắt tôi lại trào ra, lòng đầy uất hận. Tôi hận người đàn ông đã phụ bạc mình, chạy theo người đàn bà giàu có. Tôi chưa bao giờ dám tin anh lại có thể trắng trợn tham vàng bỏ ngãi như vậy.
Tôi sinh con gái đầu lòng, sau khi sinh con, tôi ở nhà trông con, chăm gia đình, nhưng anh thì không hài lòng về chuyện đó. Vợ anh sinh xong, sinh hoạt gia đình vất vả, người càng ngày càng xấu đi, xồ xề. Tôi cũng không đủ tự tin vào bản thân mình, cố gắng chăm sóc mình nhưng thời gian bận rộn, tôi không thể làm gì hơn. Anh đi làm, ra ngoài, gặp gỡ bạn bè này nọ, càng ngày anh càng tỏ ra là người biết ăn nói, ga lăng và sĩ diện hão.
Chẳng hiểu anh làm gì mà thấy anh có vẻ có tiền. Anh đi làm và gặp được những cô gái xinh đẹp, bắt đầu anh biết ăn diện, chải chuốt và khéo léo hơn. Mồm miệng anh như tép nhảy khiến mấy cô nàng chưa chồng chết như điếu đổ. Và cũng vì thế, anh giả bộ mình chưa có vợ con.
Bây giờ tôi thực tình không dám đi bước nữa. Tôi lo lắng vô cùng. Thân muốn sống hạnh phúc nhưng lại lo cho hạnh phúc của con. (ảnh minh họa)
Anh lén lút quan hệ với người ta, những cô gái giàu có trong giới thượng lưu và vẽ ra cho họ thấy, anh có một tương lai rạng ngời. Nhờ tài ‘chém gió’ và khoe mẽ, anh đã chiếm được cảm tình của sếp và được ưu ái trong công việc. Có tí tiền, anh đã đầu tư vào mua sắm, trang hoàng cho bản thân mình. Đi xe đẹp, quần áo đẹp, vuốt keo nhìn như thanh niên, anh tán gái một cách dễ dàng. Và có một cô gái con nhà giàu có, xinh đẹp đã bị anh lừa một cách nhanh chóng. Còn tôi, cũng nhanh chóng trở thành vợ cũ của anh.
Tôi tự biến mình thành kẻ yếu kém, vì tôi biết, có đấu tranh cũng không thể được. Tôi không có sức mà cãi vã với anh, cũng không muốn giành giật với người con gái kia dù tôi chính là vợ anh. Đánh ghen ư, tôi càng không muốn nghĩ đến những chuyện đó. Thực sự tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi. Đồng tiền và danh vọng đã khiến chồng tôi không còn màng đến vợ con nữa thì dù tôi có níu kéo cũng không được.
Tôi quyết định ra đi, từ bỏ cuộc hôn nhân này dễ dàng như thế. Không phải tôi hèn nhát không dám đối mặt, mà bởi, có làm cũng chẳng được gì. Anh ta đâu còn yêu mình nữa, sống với một cái bóng vô hình thì sống làm chi? Chúng tôi chia tay nhau trong im lặng, không ai biết, chỉ có gia đình tôi biết.
Người ta bảo, đàn bà đã vấp ngã một lần rồi thì cần cảnh giác với đàn ông. Tôi muốn mình không đi vào con đường sai lầm nữa. (ảnh minh họa)
Vì con, tôi chuyển đến một vùng đất xa để làm ăn và sinh sống. Thời gian đó, tôi đã gặp một người đàn ông rất tốt với mình. Anh ta quan tâm, lo lắng cho tôi, dù đã biết hoàn cảnh của tôi. Tôi cũng quý người đàn ông này nhưng không dám tiến xa hơn, tôi cũng không dám có ý đồ gì, không dám đón nhận sự giúp đỡ của anh ta.
Người ta bảo, đàn bà đã vấp ngã một lần rồi thì cần cảnh giác với đàn ông. Tôi muốn mình không đi vào con đường sai lầm nữa. Nhiều khi cô đơn, tôi cũng muốn có một người đàn ông dựa vào. Những ngày mưa bão, chỉ có hai mẹ con nương tự vào nhau, tôi cũng sợ lắm. Nhưng tôi còn sợ hơn nếu như tôi về sống với người đàn ông này, con tôi lại khổ. Bây giờ người ta ngọt ngào, sau này người ta phũ phàng, ai biết được. Người chồng cũ của tôi cũng từng ân cần, ngọt nhạt với tôi. Nhưng đến giờ, ngay cả con ruột của mình, anh ta cũng rũ bỏ. Vậy thì thử hỏi, tôi làm sao dám tin, dám giao con gái mình cho cha dượng của cháu?
Bây giờ tôi thực tình không dám đi bước nữa. Tôi lo lắng vô cùng. Thân muốn sống hạnh phúc nhưng lại lo cho hạnh phúc của con. Phải chăng người mẹ đơn thân như tôi nên an phận, nên sống vì con của mình chứ không nên để con phải khổ theo mẹ cháu? Thôi thì nếu đã chọn, có khi chọn là mẹ đơn thân cả đời…
Xem thêm tin bài liên quan hấp dẫn tại đây: Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục? Cô ấy xấu, sao lấy chồng đẹp lại giàu? “Lấy chồng đi, anh không bỏ vợ đâu!” |