Ngày yêu anh, tôi không nghĩ sẽ có ngày mình phải rời xa gia đình. Tôi cũng không nghĩ, lấy chồng xa lại có ngày cô đơn như vậy.
Bố mẹ thường nói, tôi không nên lấy chồng xa vì thế coi như họ mất con. Nhưng tôi vì yêu, chỉ nghĩ đến việc được ở bên cạnh người mình yêu là đủ rồi nên đã vô trách nhiệm với bố mẹ.
Mẹ tôi đã khóc quá nhiều ngày tôi đi lấy chồng. Dù khoảng cách không quá xa, chỉ hơn 200km nhưng mẹ tôi lo lắng, sau này bầu bí con cái rồi, tôi khó về thăm bố mẹ. Với lại, nhà bây giờ chỉ còn bố mẹ tôi. Chị gái tôi cũng đi lấy chồng, thi thoảng mới về thăm gia đình được. Vậy nên, bố mẹ vẫn là người cô đơn, cảm thấy con cái xa cách mình nên buồn chán.
Từ ngày lấy chồng, chỉ được vài tháng đầu là tôi sống vui vẻ, thoải mái gọi điện về cho gia đình, hỏi thăm sức khỏe bố mẹ. Vì tôi thúc giục nên chồng cũng có gọi về hỏi thăm được đôi ba lần rồi mất hút. Chồng bảo ngại, gọi cũng không biết nói chuyện gì. Con rể với bố mẹ vợ lâu ngày không gặp nhau, nói chuyện khách sáo thành ra ngại.
Tôi nghe mẹ nói mà đau hết lòng. Từ ngày lấy chồng, tôi chưa được về thăm bố mẹ mình lần nào. Chỉ ước được nghỉ vài ngày, cả tháng để về chơi với gia đình. (ảnh minh họa)
Rồi thành thói quen, gần như chồng không gọi điện về hỏi thăm gia đình tôi nữa. Thi thoảng tôi gọi lại khóc lóc vì nhớ mẹ thì chồng tôi nói là lắm chuyện, gọi điện lâu tốn tiền này kia. Nên khi gọi, tôi toàn phải giấu chồng. Mới lấy về tôi mang bầu luôn nên không đi lại được. Mẹ tôi thì già yếu, cũng không vào thăm tôi khi tôi sinh. Thế là bố mẹ và con gái không gặp nhau.
Cứ như thế, tự nhiên tạo thành thông lệ. Bố mẹ có gọi điện tôi cũng chỉ dám bắt máy nhanh chóng rồi thôi. Tôi xin về nhà chơi với bố mẹ thì mẹ chồng tôi không cho về, bảo là con cái nhỏ, đi đường xa nguy hiểm, lại không quen điều kiện sống, sợ cháu ốm đau.
Tôi nghe mẹ nói mà đau hết lòng. Từ ngày lấy chồng, tôi chưa được về thăm bố mẹ mình lần nào. Chỉ ước được nghỉ vài ngày, cả tháng để về chơi với gia đình. Thế mà mẹ tôi lại ngăn cấm. Nhà tôi có gửi gì vào thì mẹ chồng tôi bảo vẽ chuyện, ai ăn mà gửi. Nghe những lời nói đó, thật lòng tôi thấy đau khổ.
Tiền thì chồng chỉ đưa cho tôi đủ chi tiêu gia đình. Muốn về nhà mẹ thì tôi phải tự lo, anh không đưa tiền cho. Anh nghe lời mẹ mình nên kìm kẹp tôi đủ thứ, khiến tôi cảm thấy mệt mỏi lắm. Tôi có nói với mẹ rằng, mẹ tôi ốm xin về nhà thì mẹ tôi bảo, ‘người già ai chẳng ốm, ốm mà về suốt thì có mà chết tiền’. Bà sợ tôi về rồi lại cho tiền bố mẹ hay là nói xấu bà này kia nên nhất định không cho tôi đi. Bà luôn lấy lý do là con thơ cái quấn, không cho tôi mang con theo. Còn đi một mình thì không ai trông. Thế là, 3 năm trời, cứ như thế, cháu ngoại không biết mặt ông bà ngoại.
Tôi đau khổ quá, 3 năm rồi không gặp lại người thân của mình. Công chăm sóc, dưỡng giục của bố mẹ cuối cùng lại coi như công cốc, mất con gái. (ảnh minh họa)
Tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Kinh tế thì khó khăn, mẹ tôi cũng không cho tôi một đồng, chồng thì không cho tiền về quê. Bây giờ tôi bó tay luôn. Thương mẹ bao nhiêu thì tôi hối hận bấy nhiều vì mình đã không nghe lời bố mẹ, làm bố mẹ buồn và thất vọng vì con gái. Tôi sống hạnh phúc thì không sao, giờ tôi sống chung nhà chồng, chịu áp bức, bóc lột thì nhà chồng như thời phong kiến, nhất là người mẹ chồng khó tính của tôi.
Tôi đau khổ quá, 3 năm rồi không gặp lại người thân của mình. Công chăm sóc, dưỡng giục của bố mẹ cuối cùng lại coi như công cốc, mất con gái. Thật sự tôi cảm thấy đau khổ, tuyệt vọng. Hãy cho tôi lời khuyên, hay là tôi cứ chống lại nhà chồng và quay về bên gia đình mình? Dù là kết quả thế nào cũng được?
Xem thêm tin bài liên quan hấp dẫn tại đây: Những cô gái xăm hình nói gì về họ? Anh trai chồng chết mê, chết mệt tôi Vẫn cưới dù biết anh chỉ lợi dụng mình |