Có lẽ đó là cái giá tôi phải trả cho sự dễ dãi và nông nổi của mình.
Năm nay tôi 35 tuổi, sinh ra trong một gia đình thuần nông nghèo, tuy vất vả nhưng tôi vẫn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Về hình thức, tôi cũng tương đối khá. Tôi gặp anh tình cờ khi ngồi chung một quán chát. Anh ngồi cạnh, add nich tôi chát và rồi chúng tôi gặp gỡ và yêu nhau mặc dù ngay từ đầu anh vẫn biết tôi hơn anh 3 tuổi.
Tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh mặc bộ quân phục trông chững chạc và rất đẹp trai. Chúng tôi yêu nhau rất nhiều và trong những ngày tháng ấy, tôi đã không ngần ngại trao cho anh đời con gái của tôi.
Rồi một ngày, tôi có quyết định đi xuất khẩu Đài Loa. Nhưng cũng thật trớ trêu, khi cầm trên tay vé máy bay thì tôi biết mình đã có thai. Anh khuyên tôi nên bỏ cái thai vì cơ hội còn nhiều ở phía trước. Và vì nghe lời anh, tôi cũng làm vậy mà chẳng mảy may ân hận gì. Do không kế hoạch, hai tháng sau tôi lại dính tiếp anh lại khuyên bỏ và nêu ra đủ lí do: nào là anh mới được kết nạp Đảng viên, ông bà cao huyết áp, bố bị tai nạn xe liệt một bên không có khả năng lao động, mẹ không đồng ý cho anh lấy tôi vì lúc đó tôi chỉ làm kế toán, công việc không ổn định.
Tôi vẫn quyết định giữ em bé ở lại, tôi không cần anh cưới nhưng phải đăng kí kết hôn. Khi thai được 5 tháng thì tôi và anh đăng kí kết hôn. Chuyện của tôi và anh sắp sinh em bé cuối cùng cũng đến tai bố mẹ anh, chúng tôi tổ chức đám cưới vội vàng. 18 ngày sau đám cưới, tôi sinh bé trai kháu khỉnh rất đáng yêu.Nhưng tôi vừa sinh bé được một tháng thì thấy anh trùm chăn kín mít, nhắn những lời yêu thương tới một cô gái nào đó. Tôi hỏi anh sao làm vậy, anh giải thích chỉ là trêu đùa, do mải chăm con nên tôi cũng không để ý đến nữa.
Vừa cưới xong anh đã tình tứ với người con gái khác (ảnh minh họa)
Lương anh gấp đôi lương tôi nhưng chẳng mấy khi anh đưa tôi tiền để chăm con. Năm 2008, tôi sinh tiếp bé trai thứ hai, sau gần 5 năm chung sống, tôi phát hiện ra anh ‘đập đá’. Vì đơn vị tạo điều kiện cho anh đi học thêm ở ngoài nên anh lại càng có điều kiện ‘cắn đá’ mà không ai biết. Bé thứ hai được 2 tháng, tôi kiểm tra điện thoại anh thì trong đó đầy những lời yêu thương của một cô bé nào đó gửi tới. Tôi liền gọi tới số đó thì cô tay nhấc máy và tôi nói với cô ta rằng, tôi vừa sinh em bé nên không muốn cô ấy làm phiền gia đình tôi.
Tôi mang chuyện nói với anh thì anh nói, do bạn bè muợn điện thoại nhắn tin nên mới xảy ra việc đó. Lúc này trong đơn vị anh cũng có người nghi ngờ nên anh vội vàng xin ra quân, sợ bị mọi người phát hiện. Gia đình cũng đồng ý và khuyên anh nên cai nghiện, anh hứa là sẽ tự cai ở nhà. Thời gian này, tôi giúp anh đi khắp nơi để mua thuốc cai nhưng chỉ được vài hôm thì anh lại chồm dậy do cơn thèm thuốc ập tới. Gia đình lại xin cho anh vào làm quản giáo trong một trung tâm cai nghiện, tôi đã khuyên anh và bố mẹ chồng không nên đưa anh vào đó vì thế anh lại càng có cơ hội dùng thuốc. Làm được một thời gian, cơ quan phát hiện ra và anh lại phải vào trại cai nghiện 2 năm.
Thời gian này tôi phải gồng mình gánh vác gia đình.Anh vào trại thì tôi cũng xin được làm giáo viên, dạy hợp đồng của huyện với mức lương tối thiểu 950.000/tháng. Khó khăn lại chồng chất khó khăn, gia đình tôi ở chung 4 thế hệ, mỗi mẹ chồng tôi có lương 1.100.000/tháng, nhà toàn người già và trẻ nhỏ, chỉ mình tôi có sức lao động. Thấy hoàn cảnh gia đình khó khăn, tôi nhận thêm gần mẫu ruộng tự mình cấy gặt để thêm phần nào đỡ gia đình, ngoài ra tôi còn bán thêm hàng thức ăn chín.
Tôi không biết có nên tiếp tục sống với người chồng tệ bạc này (ảnh minh họa)
Năm 2011 anh rời trại cai nghiện vì muốn dứt hẳn với ma túy. Anh ra làm rửa xe cho chú để chú quản lí anh chặt chẽ. Làm được một năm anh chán rồi bỏ. Năm 2012 anh xin đi làm cùng người anh họ, lúc này vì anh có tài lẻ nên cũng được trọng dụng, lương anh cũng khá cao, gấp 7 lần lương của tôi. Nhưng vài tháng trời không thấy anh gửi tiền về chăm con, tôi có hỏi thì anh nói chưa có. Thời gian anh về thăm tôi và con cũng thưa dần, dù chỗ làm của anh cách nhà cũng chỉ vài chục cây số.
Sau gần chục năm chắt chiu dành dụm, tôi cũng để ra được số tiền gần trăm triệu. Nhưng số tôi cũng chẳng may mắn, do đầu tư vào chăn nuôi, vì dịch bệnh, số tiền bao năm vất vả chỉ trong vài tháng không cách mà bay. Tôi suy nghĩ nhiều và buồn chán nên đau bụng thường xuyên, tôi nghi ngờ mình bị ung thư dạ dày vì họ hàng cũng có người bị vậy. Do không có tiền để đi khám, hàng ngày tôi phải chịu cơn đau vật vã, hàng quán ế ẩm, tôi nghỉ bán hàng nên thu nhập chính của 3 mẹ con trông vào đồng lương ít ỏi và vài sào ruộng.
Tôi gọi điện và báo cho anh biết về tình hình của mình, tưởng anh gửi tiền về đỡ được phần nào nhưng anh chỉ nói đi vay đi. Vì vay mượn nhiều lần để đóng học cho con nên tôi chỉ vay của ông nội chồng 500 ngàn, chỉ đủ tiền khám. Cũng may tôi chỉ bị viêm dạ dày. Do không có tiền mua thuốc, tôi tiếp tục chịu đau thêm vài tháng nữa, những lúc đau đớn tôi thường vào mạng chơi tá lả online để quên đi nỗi đau của mình chứ chẳng phải ham hố gì.
Tôi đã oằn mình cố gắng, oằn mình để tiếp tục sống cùng với gia đình anh, nhưng càng ngày anh càng đổ đốn. Nghiện ngập, không có tiền, giờ thì anh lại ngoại tình. Tôi thì bệnh tật mà anh không một lời hỏi han, con cái anh cũng không bận tâm gì. Tôi thật sự chán nản lắm rồi, tôi phải làm sao đây?