Thư vừa mở hé cánh cửa đi vào, cu Bin nhìn thấy mẹ vui sướng chạy ra ôm lấy cổ cô hôn hít. Từ trong nhà, bố chồng, mẹ chồng và chồng cũ chạy xộc ra xua đuổi, chửi mắng cô không tiếc lời…
Thư ly hôn đã 2 năm. 2 năm tuy ngắn nhưng là quãng thời gian cô tưởng chừng chết đi sống lại khi vừa phải trốn chạy khỏi người chồng vũ phu, bạc bẽo vừa đau đớn nhớ thương đứa con trai bé nhỏ của mình.
Nhớ lại thời gian làm vợ Thành, Thư ứa nước mắt tủi phận khi lấy phải người chồng vũ phu, ham chơi và bạc bẽo. Cưới Thành 1 năm thì Thư sinh con.
Nhà Thư nghèo lắm, bố mẹ đều làm nông ở quê. Ngày Thư đi học, bố mẹ cô phải chạy vạy vay mượn khắp nơi mới có tiền nuôi cô học đại học. Quen Thành, một người đàn ông từng trải, gia đình làm kinh doanh có máu mặt ở phố, ai cũng bảo Thư may mắn khi lấy được chồng giàu.
Thế nhưng “sống trong chăn mới biết chăn có rận”, sau khi về làm vợ Thành, Thư mới biết anh ta lười biếng, chơi bời và sống dựa vào những đồng tiền chu cấp của bố mẹ. Trong khi đó, Thư mới tốt nghiệp ra trường chưa xin được việc. Chính vì vậy mà bố mẹ Thành càng khinh thường đứa con dâu nghèo đói như Thư.
Vì muốn làm hài lòng nhà chồng nên dù bị mẹ chồng soi mói, chửi mắng thậm tệ, Thư vẫn cố nín nhịn. Cưới được 2 tháng cô mang bầu rồi sinh con, mọi chi phí của hai vợ chồng Thư đều phải ngửa tay ra xin bố mẹ Thành.
Trong khi đó, mặc dù đã có vợ con nhưng Thành vẫn chứng nào tật nấy, lười nhác, ăn chơi trác táng và ra ngoài cặp hết người này đến người kia. Nhiều lúc Thư gọi điện dằn mặt tình địch bị Thành biết được, anh ta về nhà đánh đập Thư xây xẩm mặt mày. Mẹ chồng, bố chồng thấy con trai đánh vợ không can ngăn còn đổ thêm dầu vào lửa để Thành đánh vợ tàn bạo hơn.
Ảnh minh họa.
4 năm làm vợ Thành, Thư ngày càng tiều tụy, đôi mắt trũng sâu vì suy nghĩ và thường xuyên bị thâm tím vì hầu như ngày nào cô cũng bị Thành đánh.
Đôi lúc, Thư thầm nghĩ, giá như có chút tiền, có công việc, cô sẽ không ngại ngần ly hôn và đưa con đi. Thế nhưng, thực tế cô chẳng có gì trong tay, nếu ly hôn đồng nghĩa cô sẽ không được nuôi con và không được nhìn thấy con nữa.
Chính vì vậy mà suốt những ngày tháng sau đó, dù bị nhà chồng hắt hủi, bị chồng đánh đập tàn bạo, Thư vẫn cố nuốt nước mắt vào trong chịu đựng.
Thế nhưng, “con giun xéo lắm cũng quằn”, một buổi tối đầu đông, khi cô vừa cho con trai đi ngủ, Thành về nhà trong bộ dạng say xỉn và lại chửi mắng vợ. Chịu uất ức quá lâu, Thư buột miệng cãi lại, sẵn ma men trong người, Thành xông đến đánh tát và đạp Thư ngã xuống nhà.
Thư đau đớn bỏ chạy ra khỏi nhà chồng ngay trong đêm hôm ấy. Từ đó, cô lang thang khắp nơi. Cô nhận làm đủ mọi công việc, từ rửa bát đến lau dọn vệ sinh để kiếm sống. Và cuối cùng cô cũng xin vào được một văn phòng luật sư, đúng chuyên ngành cô học trước đó.
Trong khi đó, Thành thường xuyên gọi điện nhắn tin đe dọa bắt cô phải về để làm thủ tục ly hôn. Thành thêu dệt chuyện cô lăng loàn, bỏ con chạy theo trai với người thân, hàng xóm để che giấu sự thật.
Suốt thời gian đó, Thư vừa lo sợ bị Thành bắt được vừa đau đớn, nhớ mong đứa con trai bé nhỏ của mình. Cô chỉ mong sớm kiếm được thật nhiều tiền để về đưa con đi.
Gần 2 năm sau khi trốn chạy khỏi nhà chồng, Thư làm việc cật lực và cuối cùng cũng dành dụm được một khoản vốn nhỏ. Cô bí mật quay lại nhà chồng để gặp con.
Vừa mở hé cánh cửa đi vào, cu Bin nhìn thấy mẹ vui sướng chạy ra ôm lấy cổ cô hôn hít. Từ trong nhà, bố chồng, mẹ chồng và chồng cũ chạy xộc ra xua đuổi, chửi mắng cô không tiếc lời.
3 người họ hợp lại đẩy cô ngã xuống sân, Thành còn lấy chổi đánh đập liên tục lên người Thư. Thế nhưng, giờ đây Thư không còn là cô của 2 năm trước, cô đã mạnh mẽ hơn và cố ôm lấy con trai dù bị cả nhà chồng đuổi đánh. Con trai cô sợ hãi khóc nức nở cầu xin ông bà và bố dừng tay.
Thấy con khóc, mọi đau đớn, sợ hãi tan biến, Thư gượng dậy đứng lên tuyên bố: “Hôm nay, những vết thương trên người chính là bằng chứng tôi đưa ra tòa, để tố cáo các người hành hạ tôi những năm qua. Cố ý gây thương tích, đe dọa, bạo hành thể xác lẫn tinh thần 7 năm qua, tôi có thể khiến anh ngồi tù ít nhất 3 năm”.
Nói xong, Thư kéo con trai hiên ngang đi ra khỏi nhà chồng trong sự ngạc nhiên, lo sợ của Thành và bố mẹ anh ta. Cô mỉm cười hạnh phúc ôm chặt đứa con trai âu yếm dù vết thương trên thân thể vẫn đang rỉ máu. Cuối cùng, cô đã tìm lại được ý nghĩa cuộc sống của một người phụ nữ. Với Thư, thà một mình nuôi con còn hơn chôn vùi đời mình với người chồng vũ phu, bạc bẽo như Thành.