5 năm rồi anh ơi. Chính mẹ anh đã cầu xin em buông tha cho anh. Từ ‘buông tha’ mẹ thốt ra sao mà chua chát.
Anh à, đến hôm nay tính ra đã là 5 năm 2 tháng 10 ngày chúng mình gắn bó, về chung một nhà rồi phải không anh? Đó là chưa kể tới ngày chúng ta yêu nhau, dành cho nhau những ngày tháng thanh xuân rực rỡ. Em đã nguyện cả đời này ở bên anh, dành hết tuổi trẻ cho anh, được chăm sóc anh, chiều chuộng anh, cho anh những đứa con xinh đẹp, nhưng giờ, không được nữa rồi! Chúng ta phải chia tay nhau thôi. Vợ chồng mình dù yêu nhau đến mấy nhưng không có đứa con chung, làm sao có sợi dây ràng buộc.
Em biết, anh thực sự rất yêu em và còn yêu em rất nhiều, em cũng thế. Em trân trọng tất cả những gì chúng ta có với nhau, và không phải em ích kỉ khi bỏ anh ra đi đâu anh ạ. Có thể anh nghĩ, không có con, dù có vô sinh, anh cũng chấp nhận xin con nuôi, rồi hai vợ chồng lại sống hạnh phúc. Không thể đâu anh, vì chúng ta không chỉ sống vì chúng ta, còn có bố mẹ anh, gia đình anh.
Anh là con một, anh cần có con cái nối dõi, anh cần phải sinh con đàn cháu đống cho ông bà. Và dù anh có nói, anh ngàn lần van xin em ở lại, anh yêu em chân thành thì em vẫn phải ra đi. Em không thể ích kỉ sống với anh như thế. Em không thể trói buộc anh khi em biết mình không thể sinh con. Là tại em không mang lại cho anh được mái ấm. Em phải lựa chọn ra đi. Em sống bên anh mà không được gia đình anh đồng ý thì sốn có nghĩa gì với em?
Có thể chúng ta có duyên không có nợ, chúng ta không thể thuộc về nhau. (Ảnh minh họa)
5 năm rồi anh ơi. Chính mẹ anh đã cầu xin em buông tha cho anh. Từ ‘buông tha’ mẹ thốt ra sao mà chua chát. Em đã giam hãm cuộc đời anh quá lâu rồi, giờ là lúc chúng ta trả tự do cho nhau. Biết đâu, khi em và anh tìm những bến bờ khác, chúng ta lại có những đứa con của riêng mình. Không loại trừ khả năng đó phải không anh, vì nhiều người vẫn thế.
Có thể chúng ta có duyên không có nợ, chúng ta không thể thuộc về nhau.
Hôm nay, em kí vào tờ đơn ly hôn này chấm dứt cuộc sống vợ chồng của chúng mình, em đau lắm. Em xót xa lắm. Sao quên được những ngày hạnh phúc, vui vẻ, có vợ có chồng, cùng nhau đi du ngoạn thiên hạ. Sao quên được những lúc em ốm, anh nằm bên giường bệnh để chăm em suốt đêm không ngủ. Quên thế nào được những lúc em buồn khóc, gục đầu vào vai anh. Em sẽ không lấy ai, hoặc có lấy ai, em cũng sẽ không thể nào yêu người ta hơn anh được.
Còn anh, anh nhất định phải lấy vợ, phải lập gia đình và sinh con anh nhé! Hãy coi đây là số phận của hai người yêu nhau, không sống trọn vẹn được một đời. Và chấp nhận sự thật trớ trêu này dù nó vô cùng đau đớn.
Ngày mai đây, có thể em cũng sẽ làm cô dâu của người khác, nhưng cũng có thể em sẽ cả đời ở vậy, nhận con nuôi, thay cho ước nguyện của anh ngày nào. (Ảnh minh họa)
Anh sắp làm đám cưới phải không? Cô dâu của anh chắc xinh lắm nhỉ? Nghe nói người ta rất trẻ, và nhìn có vẻ rất hợp với anh. Vậy thì em vui rồi. Dù sao, em cũng sẽ quên anh, cũng sẽ để anh vào miền kí ức, vì chúng ta đã có một thời làm vợ làm chồng, tình nghĩa vợ chồng đâu thể nhanh phai.
Ngày mai đây, có thể em cũng sẽ làm cô dâu của người khác, nhưng cũng có thể em sẽ cả đời ở vậy, nhận con nuôi, thay cho ước nguyện của anh ngày nào. Và mong anh hãy tin, ở một nơi nào đó, em vẫn sẽ hướng về anh, mong cho anh có một mái nhà yên ấm, và hãy quên em đi, anh nhé!