Chị mang theo đứa con vừa tròn 2 tuổi bỏ nhà ra đi trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều người, trong đó có mẹ chồng chị.
Bà vốn nghĩ, chị không thể nào bỏ cái nhà này, vì chị không có gì trong tay, lại gia cảnh nghèo khó. Bà luôn nghĩ, chị được làm dâu nhà này là phước phận của chị, của cải nhiều, ăn không hết, tiêu không hết thì dù có hành hạ chị thế nào, chị cũng không thể buông xuôi.
Thế mà ngày hôm nay, chị khiến cả nhà được phen chóng mặt. Chị đã mang theo đứa cháu mà ông bà nội cưng chiều và chấp nhận cảnh làm mẹ đơn thân vì không thể nào chịu được cảnh bị nhà chồng ức ép, bị chồng vũ phu dọa nạt, đánh đập suốt ngày.
Người ta nói, lấy chồng giàu thì sướng nhưng chồng giàu như chị, nhục một đời, khổ cay đắng trăm phần. Về nhà chồng, không được mẹ chồng thì cũng hi vọng được chồng yêu chiều, đối xử tốt, ai ngờ, cả chồng và mẹ chồng chẳng coi chị ra gì.
Mẹ chồng thì chỉ coi chị như người giúp việc, may mắn lọt vào nhà giàu. Bà yêu thương cháu nội của mình nhưng lại không yêu thương người mẹ ruột đẻ ra cháu. Bà mắng chửi, nói những lời xúc phạm mẹ của cháu nội mình ngay trước mặt cháu. Khi cháu lớn lên, thấy bà nội như vậy, liệu có thể tôn trọng bà.
Chồng chị lại chỉ thích chơi bời, rượu chè với bạn bè bù khú thâu đêm suốt sáng. Về nhà với trận say rồi lại táng lên đầu vợ những trận đòn đau điếng người. (ảnh minh họa)
Bất cứ điều gì, chỉ cần là điều chị nói ra, không ai muốn lắng nghe cả. Trong gia đình chồng, chị không có tiếng nói, không có vai vế gì. Tất cả chỉ coi chị như người ngoài. Nhiều lúc, họ nói chuyện bí mật với nhau, thấy chị đến là im bặt. Khiến chị cảm thấy bị xúc phạm vô cùng.
Chồng chị lại chỉ thích chơi bời, rượu chè với bạn bè bù khú thâu đêm suốt sáng. Về nhà với trận say rồi lại táng lên đầu vợ những trận đòn đau điếng người. Chị thường đi làm với khuôn mặt thâm tím đầy vết xước. Ai hỏi chị cũng chối bay chối biến vì sợ người ta nghĩ này nọ. Chỉ có chị là khổ, còn chồng chị, mẹ chồng chị cũng mặc kệ. Nhà chồng chị không ai can thiệp, vì cho đó là chuyện riêng của vợ chồng con cái. Nhưng nếu chị có nói gì to tiếng thì mẹ chồng đã nhảy bổ vào nói chị xơi xơi, không nể mặt ai cả.
3 năm rồi, chị chịu đựng như thế. Sống mà như không sống. Chị nghĩ, đời người sao phải khổ. Con người ai cũng có quyền tự do, ai cũng có quyền được sống và làm việc theo ý thích của mình. Chẳng ai có quyền cấm đoán hay sai khiến cả. Thế mà chị bao lâu nay vẫn ấm ức chịu đựng như thế.
Chị đã nghĩ thông, sống như vậy thì thà làm mẹ đơn thân còn hơn. Còn hơn là sống với người chồng vũ phu và gia đình chồng không coi trọng mình. Chị biết, làm vậy là ích kỉ với con nhưng để con lớn lên chứng kiến cha mình bạo hành mẹ đẻ thì chẳng con nào vui sướng gì. Thà là để con thoát khỏi cái gia đình này, sống với chị còn hơn là chị cả đời phải chịu ấm ức vì họ.
Chị đã quyết định và sẽ cố gắng hết mình nuôi con khôn lớn trưởng thành. Có ai muốn cô độc đâu nhưng con đường cô độc của chị sẽ tốt hơn rất nhiều khi có chồng, có vợ.
Thôi thì, cứ làm mẹ đơn thân đã, rồi chuyện khác tính sau. Coi như chị đã lựa chọn và sẽ không bao giờ hối hận vì chuyện này.