Cuộc đời người phụ nữ suy cho cùng cũng là cái sự may rủi. Lấy được người chồng chung thủy, hết lòng vì vợ thì an tâm, còn không may phải người chồng không ra gì, vô trách nhiệm thì cuộc đời coi như rơi vào bất hạnh.
Tôi đã không may khi lấy phải người chồng như thế, nhưng ngày cưới lại cứ ngỡ, cuộc đời mình sẽ sang trang mới.
Yêu được hơn 1 năm, tôi và anh quyết định tiến tới hôn nhân. Người có nhan sắc, người có tiền bạc, có tài. Với người khác, tôi và anh là một gia đình hạnh phúc, là một cặp đôi trai tài gái sắc, được nhiều người ca ngợi. Tôi cũng tự hào vì điều đó và an tâm rằng, tương lai mình có thể có một bước tiến mới. Nhưng biết đâu, cuộc đời người đàn bà như tôi lại rơi vào bể khổ…
Lấy được chồng giàu, công việc của tôi lại bấp bênh nên từ khi sinh con, chồng nói tôi ở nhà chăm con. Thật ra, ban đầu tôi cũng không muốn nhưng vì con cái bận rộn lại không an tâm giao cho người giúp việc. Ông bà nội thì không trông nom được vì nhiều tuổi rồi. Tôi phải gánh trách nhiệm ấy. Vả lại, công việc của tôi cũng khó khăn, lương lậu thì ít, đi làmăn lại vất vả, xin việc mới cũng không phải dễ dàng vì chuyên môn cũng không có nhiều.
Ấy vậy nên tôi chấp nhận ở nhà xin tiền chồng, nhờ sự chu cấp của chồng. Cuộc sống của tôi sung sướng, cứ ở nhà quanh quẩn làm việc nhà rồi chăm con. Tối đến lại nấu cơm đợi chồng về. Người ta bảo tôi như vậy thì sướng nhưng lâu dần tôi cảm nhận, cái sự sướng của mình thật tẻ nhạt và buồn khổ. Tôi không tin mình có thể sống sung sướng như thế đến bao giờ. Nghĩ lại phận đời thật trớ trêu khi một ngày tôi phát hiện chồng có bồ.
Tôi bóng gió câu chuyện của hàng xóm để chồng hiểu nhưng anh vẫn không nhận ra điều gì. Tôi lại nói câu chuyện của bạn thân mình, anh cũng không hoặc cố tình không nghe thấy. (Ảnh minh họa)
Cứ nghĩ, ở nhà an phận chăm chồng, chăm con, nấu cho chồng những bữa ăn ngon và ăn diện thì chồng yêu, chồng quý nhưng nào ngờ… Chồng có bồ, tôi khóc suốt bao nhiêu ngày mà không thể nào mở lời, không biết nên bắt đầu từ đâu. Nói thế nào với chồng để cả hai không xảy ra cãi vã…
Tôi bóng gió câu chuyện của hàng xóm để chồng hiểu nhưng anh vẫn không nhận ra điều gì. Tôi lại nói câu chuyện của bạn thân mình, anh cũng không hoặc cố tình không nghe thấy. Rồi tôi nói thẳng vào vấn đề, hít hơi thật sâu và nó một tràng để anh biết, tôi đau khổ thế nào khi phát hiện anh có người đàn bà khác.
Chồng bảo, anh chỉ coi cô ta như người qua đường và nhất định không bao giờ có ý định gì với cô ta. Còn vợ con anh vẫn là số một, anh yêu gia đình này. Anh hứa sẽ từ bỏ, từ bỏ thật sự chứ không phải là hứa suông…
Tôi mệt mỏi, khóc lóc bao nhiêu người nhưng không làm được gì. Cuộc đời người đàn bà như tôi thật bất hạnh. (Ảnh minh họa)
Tôi yên tâm và tha thứ cho anh nhưng rồi, mọi chuyện lại đâu vào đấy. Anh vẫn tiếp tục qua lại với cô ta chỉ là ý nhị hơn, lén lút hơn. Tôi lo sợ nếu như tôi nói ra điều này thì cả gia đình tan nát, rồi chồng tôi cũng bỏ tôi mà đi. Không công việc, không đi làm, giờ sống nhờ chồng, nói đúng hơn là ăn bám chồng thì làm sao tôi có thể đảm đương trách nhiệm nuôi con. Tôi không thể bỏ con cho anh ta nuôi nhưng nếu ly hôn thì con tôi sẽ do anh ta toàn quyền quyết định, vì bản thân tôi đâu có thu nhập, không có công việc, ai chấp nhận cho tôi nuôi con.
Tôi mệt mỏi, khóc lóc bao nhiêu người nhưng không làm được gì. Cuộc đời người đàn bà như tôi thật bất hạnh. Giá như tôi có tiền, giá như tôi tự chủ được công việc của mình thì tốt biết bao nhiêu. Tôi mong muốn mình làm ra nhiều tiền để không phải chịu áp lực cuộc sống này nhưng đã quá lâu không đi làm, đã già để đi xin một công việc, tôi thật sự sợ hãi không biết làm lại từ đầu thế nào. Con thì tôi không thể bỏ…
Câu nói của anh như nhát dao cứa vào tim tôi, nhục nhã ê chề, vô cùng hèn hạ. Tôi phải làm sao đây để thoát khỏi cảnh này. (Ảnh minh họa)
Vậy là, tôi chấp nhận kiếp chung chồng với người ta. Biết rõ anh gái gú, ngoại tình, mang tiền cho gái mà không thể mở mồm. Vì tiền đâu phải của tôi, nói ra thì anh bảo ‘hàng tháng, tôi đưa từng ấy, cứ thế mà tiêu, hết thì bảo.Tiền tôi làm ra, tôi cho gái hay ai là quyền của tôi, liên quan gì cô?’.
Câu nói của anh như nhát dao cứa vào tim tôi, nhục nhã ê chề, vô cùng hèn hạ. Tôi phải làm sao đây để thoát khỏi cảnh này. Không lẽ tôi sẽ phải làm lại từ đầu, đi xin việc và kiếm thu nhập để tự nuôi con hay là chấp nhận cảnh chung chồng cho đến cuối đời, mặc anh làm gì thì làm hay sao? Khổ tâm quá cho người đàn bà chọn ở nhà chăm con, sống bám vào chồng để giờ ngậm đắng nuốt cay nhìn anh ta đi với gái.