Khi cầm tờ đơn li dị trên tay, tôi mới hiểu, tội lỗi này là do tôi, có quyết định ngày hôm nay của vợ cũng chính là do tôi.
Bấy lâu nay tôi vô tâm, không hiểu được vợ mình cần gì, muốn gì, có mong ước gì, chính vì vậy mà tôi đã để vợ sống cô đơn, chịu nhiều ấm ức.
Ngày trước, khi yêu nhau, tôi đã dành cho vợ tình cảm chân thành. Lúc nào trong mắt vợ, tôi cũng là một người đàn ông tuyệt vời. Bởi tôi chu toàn, lo lắng cho vợ. Tuy không phải là người chủ động trong mọi chuyện nhưng chỉ cần vợ mở lời thì tôi không nề hà bất cứ thứ gì.
Những ngày lễ tết không bao giờ tôi quên tặng quà cho vợ. Sinh nhật vợ thì chỉ có là nhất, lộng lẫy và lãng mạn không ai bằng. Là một người yêu, tôi tự cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm lo lắng cho người mình yêu và phải luôn biết dành thời gian chăm sóc cho cô ấy. Lúc yêu nhau, đúng là tôi cảm nhận rõ rệt tình yêu của hai người dành cho nhau, tôi hạnh phúc vô cùng.
Chúng tôi cưới nhau sau đó 3 năm. Có thể, tình yêu 3 năm đã làm vợ chồng cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo, hay chỉ có tôi cảm thấy nhạt dần. Người ta nói, hôn nhân không màu hồng như cổ tích, không giống ngày yêu nhau, tôi cũng tin là như vậy. Nhưng tôi không nghĩ, chính mình là người làm cho cuộc hôn nhân ấy nhạt đi.
Chúng tôi cưới nhau sau đó 3 năm. Có thể, tình yêu 3 năm đã làm vợ chồng cảm thấy mọi thứ nhạt nhẽo, hay chỉ có tôi cảm thấy nhạt dần. (ảnh minh họa)
Cưới nhau được nửa năm đầu, vợ chồng hạnh phúc, quấn quýt bên nhau. Tôi đưa vợ đi du lịch, cho vợ đi chơi hết những nơi mà vợ thích tranh thủ lúc chưa con cái gì. Thế rồi, sau hơn nửa năm đó, chúng tôi có con, vợ mang bầu con gái, tôi cảm thấy vui lắm. Những ngày mới biết tin, tôi chiều vợ, cưng nựng vợ, quan tâm vợ hết lòng hết dạ. Vợ cũng cảm thấy tôi là một người chồng chu đáo.
Nhưng, cũng chỉ được những tháng đầu, sau đó, vì xa xôi lại rét mướt, tôi chẳng còn dậy sớm được đưa vợ đi làm, hai người lại ngược đường nhau. Tôi bảo vợ tự đi, đi lại nhẹ nhàng cũng được, cẩn thận là được. Biết vợ không vui lắm nhưng chẳng còn cách nào, tôi phải làm vậy thôi. Sáng nào cũng đưa vợ đi, tôi thật sự không tài nào dậy được, vì có những ngày tôi đi làm sớm, mà lò mò dậy cả hai vợ chồng thì cũng vất vả lắm…
Rồi vợ sinh con, tôi ở bên cạnh vợ, chăm lo cho con. Từ ngày vợ có con, ở nhà chăm con, tôi không còn bận tâm nhiều tới vợ nữa. Tôi chỉ biết về tới nhà là ôm lấy con, cưng nựng con. Tôi chẳng mấy khi nghe những câu than vãn hay hỏi han của vợ. Tôi mặc kệ vợ đi cơm nước, dọn dẹp, rồi lại phục vụ chồng những bữa ăn như ngày chưa có bầu…
Đêm nào, vợ cũng dậy chăm con, con khóc vợ một mình đánh vật với con, gọi tôi cũng không dậy nổi. Đàn ông như tôi ngủ say lắm, tôi chẳng thể nào dậy được giữa đêm. Con khóc to mấy tôi vẫn ngáy như sấm làm vợ chán. Thật ra, vợ có gọi tôi cũng không biết gì, ngủ say là bệnh của tôi mà. Chỉ khi nào vợ lay tôi thật mạnh, tôi mới tỉnh táo được nhưng vẫn kì kèo khó chịu. Khổ thân vợ, nhưng ngày đó tôi nào biết đến từ ‘khổ thân’.
Đêm nào, vợ cũng dậy chăm con, con khóc vợ một mình đánh vật với con, gọi tôi cũng không dậy nổi. (ảnh minh họa)
Rồi, khi con lớn, tôi gần như quên mất việc đưa vợ đi chơi, đưa con đi chơi, mua sắm cho vợ. Mỗi lần đi đâu, tôi chỉ biết mua đồ cho con. Đàn ông thường hay ghen với con vì đàn bà quan tâm con cái nhiều hơn chồng khi họ có con, nhưng mà bây giờ, chính vợ lại ghen với con, vì tôi chỉ biết chăm sóc con mà thôi. Tôi cũng không biết từ khi nào mình vô tâm đến vậy. Mỗi lần vợ ngỏ ý đi chơi, tôi đều từ chối, tôi bảo vợ là người dở hơi, con thì còn nhỏ, chơi bời gì, đi thì ai bế cho. Tôi sợ bế con nhỏ khi đi chơi, chẳng làm ăn được gì.
Vợ tôi bây giờ nhìn béo và xấu hơn trước, nhiều khi vợ bảo muốn đi làm đẹp, nhờ tôi trông con cho, tôi cũng không làm. Tôi bảo, đàn bà có chồng con rồi, còn làm đẹp làm gì rồi người ta lại cười cho. Vợ tôi nản không buồn nói với tôi, vậy mà tôi cũng chẳng nhận ra, trong mắt vợ, tôi là người chồng vô tâm cỡ nào.
Mỗi lần nói chuyện về quê ngoại, tôi gạt phắt đi. Tôi nói không muốn về lâu ngày, vì nhà vợ thì xa lại không tiện sinh hoạt. Vợ tôi tự ái, nói tôi chê bai gia đình vợ nghèo này nọ. Tôi cũng thấy mình hơi quá lời nhưng mà không xin lỗi. Thú thực, sống ở thành phố quen, cuộc sống riêng tư, thuận lợi, tôi chỉ muốn ở như vậy mãi, chứ về quê và ngày, xe cộ chưa có, đi lại xa xôi mệt mỏi, tôi cảm thấy chán lắm. Về nhà lại còn phải câu nệ quan cách với bố mẹ vợ. Tính tôi thì nhát nhát nên chuyện đó thật sự áp lực. Đúng là, tôi không hiểu tâm lý của vợ, quả là một người chồng quá vô tâm…
Tôi bừng tỉnh, tại sao lại đến nước này, có đến mức độ như vậy đâu? Sao lại có chuyện li hôn.
(ảnh minh họa)
Sống với nhau bao nhiêu năm, từ ngày con sinh ra đến khi con lớn, tôi quên mất các ngày lễ tết, không còn có hoa tươi, không còn có quà cáp. Tôi coi vợ như người phụ nữ chỉ có trách nhiệm chăm chồng con. Mỗi lần vợ đề xuất cái gì, tôi cũng từ chối. Với tôi, sự lãng mạn sẽ không còn nữa khi chúng tôi đã là vợ chồng, bây giờ có con, càng không cần sự lãng mạn.
Có lẽ, vợ chán tôi từ lâu rồi nhưng không nói ra, cam chịu chấp nhận. Đến khi giọt nước tràn ly là cái ngày vợ bảo đi du lịch cùng gia đình nhà ngoại, tôi cũng không cho vợ đi. Thế là, vợ đùng đùng sắp xếp đồ bỏ về nhà ngoại, mặc tôi ở nhà một mình, kèm theo lá thư trách chồng vô tâm của vợ và lá đơn li hôn. Tôi bừng tỉnh, tại sao lại đến nước này, có đến mức độ như vậy đâu? Sao lại có chuyện li hôn.
Tôi luôn tự hỏi bản thân mình, tại sao vợ tôi lại nặng nề thế. Chuyện đó có là gì, làm vợ thì phải ở nhà chăm chồng, chăm con, còn ham hố chơi bời gì nữa. Mình phải chấp nhận một chuyện là, mình không còn là người độc thân nữa, đừng đòi hỏi này kia làm gì. Chắc vợ không nghĩ vậy.
Và giờ thì, tôi đã hoàn toàn nhận ra, chính tôi là ngườ đã tạo ra sự rạn nứt này. Chính tôi đã khiến vợ chán ngấy cuộc sống gia đình, chính tôi biến vợ thành người đàn bà cô độc trong nhà chồng.
Vậy đó, thật sự tôi quá hối hận sau khi cầm tờ đơn li hôn. Tôi hối hận vì mình quá quá vô tâm với vợ. Tôi sẽ sửa sai, sẽ củng cố lại tình cảm vợ chồng tốt đẹp, hi vọng là vợ sẽ cho tôi cơ hội và thời gian dài dài vì bản tính con người mà, vốn rất khó thay đổi trong nháy mắt…
Xem thêm bài liên quan: Chồng vô tâm, tôi lại nhớ người cũ cồn cào Muốn chia tay vì người yêu quá vô tâm |