Chưa chắc những người không sống thử đã là phẩm hạnh nhé!
Sống thử không còn là một đề tài mới, và người sống thử cũng không phải ít trong xã hội hiện nay. Tôi không khẳng định sống thử là một lựa chọn đúng, hoặc tốt. Vì đã “thử” nghĩa là phải chấp nhận nhiều kết quả khác nhau có thể xảy ra. Nếu biết trước kết quả chỉ có một, người ta sẽ không bao giờ làm thử nghiệm nữa.
Sống thử có thể để lại những hệ lụy nghiêm trọng, khiến người ta phí phạm tuổi thanh xuân của mình, khiến người ta day dứt cả đời,… đó là những điều không ai có thể phủ nhận được. Nhưng, đâu phải ai cũng xứng đáng để lên tiếng phê bình về chuyện sống thử.
Có yêu thì mới sống thử
Có nhiều hoàn cảnh và lý do để hai người quyết định dắt díu nhau về sống cùng một nhà, trong khi chưa thể cưới xin đàng hoàng. Đa phần các bạn trẻ, nhất là sinh viên, là những đối tượng dễ chấp nhận việc sống thử hơn cả. Vì đó là lứa tuổi muốn được yêu hết mình, bắt đầu học xa nhà và sống độc lập, thích trở thành người lớn thực thụ. Lan và Tuấn quyết định sống cùng nhau là để “thử” sớm cuộc sống hôn nhân, đồng thời vì muốn tiết kiệm cho nhau một khoản tiền để có thể dành dụm nhiều hơn cho việc học tập. Khanh và Hương “góp gạo thổi cơm” vì hai đứa ở xa nhau quá, lại chưa mua được xe riêng, nên thuê nhà trọ ở khúc giữa, vừa tiện đi xe buýt, lại tiết kiệm được tiền cà phê, tiền ăn vặt khi mỗi tuần vì nhớ nhung cứ phải tìm tới nhau mấy lần. Bớt xén cho nhau một tí, cũng là để lo cho tương lai hai đứa sau này. Nghĩ ra, nếu thuận buồm xuôi gió thì việc sống thử là đúng đó chứ.
Có nhiều hoàn cảnh và lý do để hai người quyết định dắt díu nhau về sống cùng một nhà, trong khi chưa thể cưới xin đàng hoàng. (ảnh minh họa)
Hải, một sinh viên báo chí, thuyết phục mãi để Nương, một cô bé đang theo học ngành Địa lý bị tật một chân phải đi lại bằng nạng, đồng ý về sống cùng phòng trọ với mình. Hải yêu Nương thực sự và muốn đỡ đần những khó khăn cho Nương trong cuộc sống, từ việc đi lại, ăn uống, giặt đồ cho đến việc động viên nhau vượt qua những thử thách trong đời. Từ lúc Nương về, Hải đã thiết kế lại tất tần tật mọi thứ trong phòng, từ kệ đựng sách, bàn học, mấy cái móc treo nồi hay cái đinh treo khăn mặt đều thấp lè tè để Nương có thể lấy được một cách dễ dàng khi đứng trên chiếc nạng.
Đã chấp nhận sống thử, nghĩa là họ yêu nhau. Có ai nghĩ rằng sau này mình chắc chắn sẽ chia tay với người yêu và lấy một người khác làm chồng, nhưng lại vui vẻ khăn gói đến ở cùng anh ta? Dĩ nhiên chẳng ai điên như thế. Có thể họ đã lường trước tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng trên hết, họ vẫn rất mong muốn được sống cả đời với người mình yêu. Nguyện vọng của họ là cuộc sống họ đang thử sẽ trở thành một cuộc “sống thật” đầy hạnh phúc.
Lớn tiếng chê bai sống thử, chắc gì cô là người phẩm hạnh?
Có thể là bồng bột, có thể đáng lo lắng, có thể không đáng để họ phải đánh đổi nhiều thứ như thế, nhưng so ra những người sống thử lại chính là những người ngay thẳng, vì họ dám công nhận tình yêu của mình.
Kiều luôn tỏ ra là một cô gái nết na và quyền quý. Khi nghe nói ai đó đang sống thử, cô liền trố mắt ngạc nhiên, hoặc trề môi dài thườn thượt, lườm nguýt ra chừng khinh miệt lắm. Cô ta kêu trời, kêu đất, chửi đông đổng rằng “Ôi trời ơi, sao mà ngu ngốc thế”, “Con gái gì mà dễ dãi quá”, “Sau này ai mà dám lấy nó nữa”… Có lẽ khi lớn tiếng chê bai những người sống thử, cô ta cảm thấy hả hê lắm, và tự dưng thấy bản thân trở nên danh giá, đạo đức biết bao nhiêu. Nhưng phải đâu không sống thử nghĩa là cô đức hạnh? Chẳng qua là Kiều (và một số cô khác!) không dám thể hiện rõ ràng tình yêu của mình trước thiên hạ thôi chứ nết na gì cô ấy.
Những cô ấy có thể không bị gắn vào người cái mác sống thử, nhưng có đức hạnh gì cho cam? (ảnh minh họa)
Thay vì dọn về sống chung cùng người mình yêu, các cô thậm thò thậm thụt lôi kéo người yêu vào những quán cà phê đèn mờ, hay nhà nghỉ, khách sạn. Cũng vì thế, thay vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần, và có biện pháp phòng ngừa an toàn khi sống thử, các cô thỉnh thoảng lọt chọt “một tháng đôi lần” đành dắt díu nhau vào bệnh viện mà khốn khổ giải quyết phút cao hứng của mình. Trên mạng thiếu gì chuyện cô này phá thai, cô kia sinh xong liền bỏ con mà trốn khỏi bệnh viện. Những cô ấy có thể không bị gắn vào người cái mác sống thử, nhưng có đức hạnh gì cho cam?
Qua những lần như thế, có khi các cô vẫn tiếp tục ngẩng cao đầu ở chốn đông người mà thao thao bài giảng đạo đức rằng lớp trẻ đừng bao giờ sống thử. Nhưng xét đến cùng, nỗi đau lừa dối người thân, lừa dối bản thân làm sao giữ cái tư thế cao ngạo ấy cho cô mãi được, nhất là những khi cô phải một mình đối diện với chính mình.
Thế nên, tùy hoàn cảnh và cách suy nghĩ của mỗi người để họ có thể chấp nhận hay quay lưng lại với việc sống thử, nhưng, nếu ai chê bai chuyện sống thử, chúng ta cũng cần phải nhìn lại người đó.
Có thể họ chỉ là những người không dám đối diện với chính mình. Thế mới nói, dù cho tôi sống thử, tôi vẫn còn ngay thẳng hơn khối người.