Tôi quát lên rồi không kiềm chế nổi tát vợ một cái. Có lẽ vợ chỉ lỡ lời nói ra nhưng câu nói đó khiến tôi thực sự bực mình. Ông trời thật biết trêu ngươi khi vài tuần sau đó, khi đang đi làm tôi nhận được cuộc gọi của mẹ báo vợ sẩy thai.
Ngày chấp nhận lời cầu hôn của tôi, tôi biết Thủy đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Một cô gái sinh ra ở thủ đô như em đã vì tình yêu mà đồng ý cùng tôi về cùng quê cách xa cả nghìn cây số. Tôi biết điều đó khiến em rất khó xử, nhưng tôi còn biết làm thế nào khác nữa.
Bố mẹ tôi bỏ nhau khi tôi mới lên lớp 6. Những ngày tháng sau đó, mẹ đã một tay nuôi tôi lớn khôn. Bố tôi ra Bắc rồi lập gia đình mới, còn mẹ con tôi vẫn ở lại với cây cà phê ở vùng đất quê này.
Vì nhà có hai mẹ con nên tôi biết, với mẹ tôi có một vị trí quan trọng đến nhường nào. Bà chăm lo cho tôi từng ly từng tí như một đứa trẻ. Đến khi tôi đỗ một trường đại học ngoài Hà Nội, bà đã khóc đến cả tuần trước ngày chia tay tôi lên đường. Vì ở đây còn xóm làng vả lại cách sống cũng đã quen nên mẹ tôi chỉ muốn ở như vậy, chờ khi tôi lấy vợ, mẹ con sẽ lại được ở bên nhau.
Ngày em nhận lời cầu hôn, tôi thực sự đã rơi nước mắt khi biết em thông cảm với hoàn cảnh của mình. Ảnh minh họa.
Tôi ra Bắc học tập nên cũng có nhiều cơ hội đi lại với bố hơn. Tôi đủ trưởng thành để hiểu quá khứ là chuyện của người lớn. Bố tôi giờ cũng đã có gia đình riêng, hơn tất cả, tôi mong ông luôn được sống hạnh phúc.
Hà Nội cũng là nơi tôi gặp và yêu vợ tôi bây giờ. Em là cô gái Hà Nội gốc nhưng rất đỗi giản dị, chân phương. Có lẽ được gia đình bao bọc từ nhỏ nên tính tình em khá trẻ con. Chúng tôi cũng chưa từng nghĩ mối quan hệ này sẽ kéo dài được đến như vậy. Ngày em nhận lời cầu hôn, tôi thực sự đã rơi nước mắt khi biết em thông cảm với hoàn cảnh của mình.
Đám cưới của chúng tôi đã vấp phải không ít ngăn trở của hai bên gia đình. Bố mẹ em thì không muốn con gái phải bỏ thủ đô để vào vùng đất Lâm Đồng xa xôi để làm dâu rồi phải sống với mẹ chồng khi tôi đi làm ngoài biển. Mẹ tôi thì nghe ai đó mách là lấy em không hợp tuổi, lại có tướng sát phu nên ngăn cản bằng mọi cách.
Cuối cùng mọi sự cũng được dàn xếp ổn thỏa khi chúng tôi cố có bầu để cưới. Tôi hứa với em sau vài năm, gom góp được khá sẽ mua một căn nhà rồi chuyển lên Sài Gòn. Công việc đi biển của tôi thu nhập cũng không tồi, tôi tin sau vài năm thiệt thòi sẽ bù đắp cho em xứng đáng.
Vì muốn vợ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai nên tôi nói em chờ khi nào đẻ xong thì đi làm. Hơn nữa, ở nơi ấy để tìm công việc phù hợp với ngành học của em cũng không đơn giản gì. Tôi thì bận đi biển nên thời gian về nhà chỉ tính bằng ngày, thậm chí liên lạc qua điện thoại còn bị hạn chế.
Không có nhiều thời gian bên gia đình, thỉnh thoảng gọi điện về lại thấy mẹ kêu ca về vợ rồi nghe vợ chán cảnh sống cùng mẹ chồng, tôi đâm ra cũng chán. Vợ tôi đang có bầu nên cũng mệt, mẹ tôi lại khó tính nên không quen cách sống ngoài Bắc của vợ. Tôi chỉ nói vợ có gì cố nhịn vì dù sao mẹ cũng nhiều tuổi rồi. Chuyện cũng không có gì ngoài một hôm tôi được về nhà, em khiến tôi phát bực.
“Anh cho em đi theo anh đi. Em thuê một căn nho nhỏ ở đấy thôi rồi bao giờ có điều kiện vợ chồng mua nhà sau. Chứ cứ thế này em trầm cảm mất.
“Nhà có mình mẹ chẳng lẽ vợ chồng lại kéo nhau lên thành phố ở riêng. Hơn nữa giờ chưa có con phải tranh thủ mà tiết kiệm. Cứ như thế sau lấy đâu ra tiền mà chăm con”.
“Không việc làm, không bạn bè người thân, suốt ngày ở nhà làm đủ mọi việc mà mẹ vẫn khó chịu soi mói. Đi làm thì anh không cho, kể ra không bầu bí đã không khổ thế này”.
Tôi tức tốc về nhà, nhìn thấy vợ xanh xao trong viện tôi chỉ thấy bực chứ chẳng hề thấy thương. Ảnh minh họa.
Tôi quát lên rồi không kiềm chế nổi tát vợ một cái. Có lẽ vợ chỉ lỡ lời nói ra nhưng câu nói đó khiến tôi thực sự bực mình. Ông trời thật biết trêu ngươi khi vài tuần sau đó, khi đang đi làm tôi nhận được cuộc gọi của mẹ báo vợ sẩy thai.
“Chắc nó không muốn giữ nên mới như thế chứ cả làng cả nước người ta chửa ầm ầm, có ai làm sao đâu”.
Tôi tức tốc về nhà, nhìn thấy vợ xanh xao trong viện tôi chỉ thấy bực chứ chẳng hề thấy thương. Sao đến đứa con ruột của mình mà cô ấy còn dám làm điều tàn nhẫn như vậy.
Ngày đưa vợ xuất viện về nhà, tôi chẳng buồn mở miệng. Nói gì nữa khi con cũng đã mất rồi, mọi lời xin lỗi của cô ấy đều khiến tôi cảm thấy khó chịu. Cho đến hôm tận mắt thấy bữa cơm của vợ, tôi mới giật mình.
“Sao em lại ăn những món này?”
“Mẹ thích ăn nên em ăn theo mẹ thôi. Sao thế anh?”
Trời, hóa ra suốt thời gian vừa rồi mẹ tôi cho con dâu đang bầu bí ăn đu đủ xanh với dứa sao. Bà thừa biết những món ăn đó dễ gây sảy thai mà. Chẳng lẽ bà tin vào lời một ông thầy nào đó nói nếu chúng tôi lấy nhau thì tôi sẽ chết sớm, nếu sinh con trong năm sau sẽ nhiều đen đủi sao?
Nghĩ lại cú tát trời giáng hôm đó, tôi thật sự thấy mình không đáng mặt đàn ông. Người con gái đã theo tôi vào cùng đất này, chịu nhiều thiệt thòi để rồi nhận lại sự đối xử này. Tôi ân hận vô cùng, tôi sẽ đưa vợ theo. Đói khổ có nhau, tôi sẽ không để em phải thiệt thòi thêm nữa.