Tôi không thể ngờ mình vừa trải qua một màn "cướp dâu" đầy kịch tính mà ở đó mình lại là nhân vật chính.
Tôi yêu anh, đơn phương suốt 9 năm nay. Tôi không hiểu ở anh có điều gì khiến tôi mê mệt không dứt ra được như vậy nhưng thời gian càng trôi tôi càng thấy mình yêu anh hơn. Anh hơn tôi 1 tuổi, từng có một tình yêu sâu đậm đến mức khi người ta bỏ anh đi thì dường như anh chẳng còn thiết tha yêu đương gì nữa. Tôi kiên nhẫn chờ đợi anh, chờ đến khi vết thương lòng của anh liền lại. Ấy vậy mà chờ hoài chờ mãi, cũng được 9 năm.
Chúng tôi có một mối quan hệ không rõ ràng. Không có ai trong chúng tôi ngỏ lời với nhau nhưng cứ tự nhiên ở bên nhau hàng ngày, hàng giờ. Tôi quan tâm lo lắng cho anh, anh chiều chuộng bảo vệ tôi. Anh chưa bao giờ gọi tôi là người yêu, cũng chưa từng giới thiệu tôi với gia đình, bạn bè nhưng sự xuất hiện của tôi ở bên anh đã là thói quen, thậm chí anh từng nói: “Từ bỏ em anh không làm được.”
Mấy năm đầu tôi thấy ổn thôi, miễn là tôi được ở bên anh là đủ. Nhưng khi tôi bắt đầu ý thức được rằng, tuổi xuân của mình không còn nữa, nếp nhăn trên mặt ngày một nhiều thêm, bạn bè đã yên bề gia thất và bố mẹ thì giục giã không ngừng, tôi nhận ra mình đang chẳng có gì trong tay cả. Tôi không dám tự tin anh yêu tôi, tôi không dám tự tin mình có quyền sở hữu anh. Tôi là ai? Thực ra tôi chẳng là ai cả.
Anh nhắn lại cho tôi một dòng ngắn ngủi. Nước mắt tôi rơi, đến tận lúc này anh vẫn chẳng đủ can đảm để đến bên tôi, vậy thì thôi… Tôi phải buông tay thật rồi! (ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi giới thiệu tôi với một người. Tôi hỏi anh như thế có sao không, anh lắc đầu đáp chẳng sao cả. Thế là tôi và người đó hẹn hò, sau 3 tháng thì người đó ngỏ lời cưới. Tôi hiểu lắm chứ, cả hai đều đã đầu 3, tình yêu hay đam mê gì đó bỏ đi, chỉ cần sự ổn định. Tôi nói với anh như vậy, tôi nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt anh, bàn tay anh đang nắm lấy tay tôi khẽ run lên. Tôi chờ đợi, anh có giữ tôi không. Nhưng không, sau một thoáng rùng mình, anh lại trở về vẻ bình thản như trước.
2 tháng chúng tôi không gặp nhau, tôi tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình. Thực ra nói tất bật là người xung quanh tôi tất bật còn bản thân tôi thì như cái máy, ai bảo gì làm nấy. 9 năm của tôi đã thực sự phí hoài sao? Tôi lại lấy một người tôi chẳng yêu, một người tôi mới chỉ quen biết vài tháng ngắn ngủi.
Tôi hận anh. Tôi hận sự im lặng của anh. Tôi hận vết thương lòng mãi chẳng chịu liền vết của anh. Tôi quá mệt mỏi. Tôi tiếc những năm tháng của mình. Tại sao tôi lại mù quáng ở bên anh lâu đến như vậy? Anh nói muốn tôi ở bên nhưng lại không giữ tôi lại, tại vì sao?
“Anh sợ mình không xứng đáng với em.”
Anh nhắn lại cho tôi một dòng ngắn ngủi. Nước mắt tôi rơi, đến tận lúc này anh vẫn chẳng đủ can đảm để đến bên tôi, vậy thì thôi… Tôi phải buông tay thật rồi!
Ngày cưới, tôi trở thành cô dâu. Tôi run rẩy ngồi trong phòng mình, cố giữ mình tập trung, chỉ nửa tiếng nữa chú rể của tôi sẽ tới.
Và đúng lúc khi chú rể của tôi xuất hiện, anh bỗng đứng bật dậy xông vào phòng cầm lấy tay tôi dắt ra ngoài lễ đường.
- Anh xin lỗi nhưng vẫn là anh không thể từ bỏ em được. Đúng, anh sợ mình không xứng đáng với em, tới lúc này anh vẫn sợ điều đó. Nhưng vì anh đã không thể từ bỏ em được, vậy thì chỉ còn cách dành cả đời này cố gắng để mang cho em hạnh phúc mà thôi. Có thể lúc này là hơi chậm trễ rồi nhưng em có muốn lấy anh không?
Tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt tuôn rơi. Chờ đến 9 năm, với rất nhiều nước mắt và còn cả một đám cưới dang dở nhưng chỉ cần đó là anh, tôi vẫn sẽ mỉm cười mà hạnh phúc..