Nghe xong câu trả lời của vợ mà tôi muốn lên cơn đột quỵ. Tôi lập tức sập cửa bỏ đi, chuyến trăng mật lãng mạn hứa hẹn dành cho vợ cũng bị hủy bỏ ngay lập tức.
48 tuổi tôi ly hôn vợ. Nguyên nhân rất đơn giản. Cả đời làm lụng vất vả cố gắng phấn đấu để có sự nghiệp tiền tài. Vậy thì tôi phải được hưởng những gì xứng đáng cho bõ những công lao vất vả mình bỏ ra.
Mà đối với đàn ông thì phần thưởng phù hợp nhất chính là phụ nữ. Nghĩ thế, tôi lập tức ly hôn người vợ già đã đi cùng mình từ những năm tháng tuổi trẻ. Tất nhiên là tôi cũng chia cho vợ số tài sản xứng đáng với công sức mà cô ấy bỏ ra cho tôi và gia đình. Có vài tỷ tiết kiệm trong ngân hàng, tuổi già của cô ấy không cần lo lắng. Con cái thì lớn khôn cả rồi. Nói chung tôi làm gì cũng luôn nhìn trước nhìn sau và có tình nghĩa như thế.
Đàn ông dù tuổi nào miễn là có đủ năng lực thì vẫn luôn lấy được một cô vợ trẻ trung, nóng bỏng. Vì đã có tất cả trong tay, tôi chỉ cần vợ đẹp và biết nghe lời là đủ. Yêu cầu ấy thì không khó tìm, nên sau ly hôn mấy tháng tôi đã nhanh chóng tái hôn với cô vợ trẻ chỉ bằng tuổi đứa con gái lớn.
Tôi đã từng này tuổi, khó mà sung sức như hội trai trẻ. (Ảnh minh họa)
Cưới vợ trẻ, tiền tôi có thể cho cô ấy tiêu xài xả láng nhưng còn vấn đề tình thì tôi vẫn cứ băn khoăn lo lắng. Tôi đã từng này tuổi, khó mà sung sức như hội trai trẻ. Cho nên tôi sợ cô ấy không vui. Nhưng nếu cứ dùng những biện pháp phụ trợ thì không phải cách lâu dài mà rất hại sức khỏe.
Cũng may ngay lần đầu tiên qua đêm cùng nhau, cô ấy đã luôn miệng tấm tắc khen phong độ đàn ông của tôi. Điều đó khiến tôi rất vui và tự hào, lại càng yêu thương và chiều chuộng cô ấy. Dù lấy vợ khi đã có tuổi, lại là kết hôn lần 2 bị nhiều người đàm tiếu, song tôi vẫn tặng cho vợ một hôn lễ rình rang để cô ấy vui.
Đêm tân hôn, sau màn nồng nàn, vợ nếp vào ngực tôi đầy ngoan ngoãn và mãn nguyện. Cô ấy bảo rằng may mắn nhất trên đời này có lẽ là lấy được tôi. Nghe những lời vợ bày tỏ, tôi sung sướng ngất ngây, đêm ấy chỉ toàn mơ thấy giấc mộng đẹp.
Sáng ra, tôi tỉnh dậy sớm dù đêm trước thức khuya. Có lẽ nhiều tuổi rồi nên mới vậy. Lúc mở tủ quần áo lấy đồ, tôi giật mình nhìn thấy một món đồ bên dưới đáy tủ. Cuộc đời gần 50 năm sống trên đời, tôi chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt món đồ đó. Tuy nhiên tôi là đàn ông nên thừa biết nó là cái gì. Chính là đồ chơi tình dục dành cho phụ nữ!
Vấn đề là tại sao món đồ tởm lợm ấy lại ở trong tủ quần áo của vợ chồng tôi? Mà hiện trạng của nó đã được bóc ra và hình như đã được sử dụng! Trong nhà này chỉ có tôi và vợ, người đã dùng nó chỉ có thể là cô ấy!
Căm hận tột cùng, tôi lập tức lao lên giường lay vợ dậy, kéo xềnh xệch cô ấy đến trước tủ quần áo rồi chỉ vào món đồ ghê sợ kia. Vợ mặt tái mét cắt ra không còn giọt máu. Nhưng làm sao mà chối cãi nổi nữa trước những chứng cứ rành rành ra đấy.
Tôi hỏi cô ấy còn thiếu thốn gì à? Tôi đã đáp ứng đủ cho cô ấy thỏa mãn rồi còn gì! Tại sao vẫn mang món đồ kinh tởm này về nhà? Hay cô ấy là kẻ có sở thích bệnh hoạn?
Hóa ra đêm tân hôn, sau khi tôi ngủ thì vợ vẫn còn thức để làm việc ghê tởm kia. (Ảnh minh họa)
Vợ cúi gằm mặt không trả lời. Đến khi tôi quá căm phẫn không kiềm chế nổi mà bóp cổ vợ thì cô ấy mới vùng vẫy đẩy mạnh tôi ra rồi đáp lời:
- Tôi khen anh là vì nghĩ cho sĩ diện đàn ông của anh thôi. Tất cả 5 phút, trong khi đó dạo đầu cũng phải 4 phút rồi, anh nghĩ là tôi có thể vui vẻ được hay sao? Nếu là anh thì anh có thỏa mãn không?
Hóa ra đêm tân hôn, sau khi tôi ngủ thì vợ vẫn còn thức để làm việc ghê tởm kia. Hóa ra những lời khen ngợi chồng đều là dối trá. Khi tôi chất vấn vợ thì cô ấy còn ngang nhiên bảo rằng vì giữ hạnh phúc gia đình, không muốn ngoại tình nên cô ấy mới sử dụng “đồ chơi”. Như thế vẫn còn tử tế và tình nghĩa chán so với việc lén lút đi cặp kè trai trẻ.
Nghe xong câu trả lời của vợ mà tôi muốn lên cơn đột quỵ. Tôi lập tức sập cửa bỏ đi, chuyến trăng mật lãng mạn hứa hẹn dành cho vợ cũng bị hủy bỏ ngay lập tức. Nhưng thực lòng tôi vẫn không muốn ly hôn bởi vì lấy cô vợ khác liệu tình trạng có thay đổi hay không? Lại nghĩ về vợ cũ luôn hy sinh hết mình cho chồng, dù tôi có thế nào cũng chưa bao giờ phàn nàn nửa lời...