Dù tôi nói thế nào thì Đăng vẫn than thở không thể lo nổi 5 cây vàng. Bố mẹ tôi bực bội bảo hủy hôn đi. Tôi cũng muốn làm đám cưới với anh nhưng chuyện đã ra thế này, tôi đành nghe lời bố mẹ.
Tôi và Đăng yêu nhau một năm thì bắt đầu tính chuyện kết hôn. Trong thời gian yêu đương, anh rất cưng chiều và nhường nhịn tôi. Tuy anh không phải người đàn ông giàu có kiếm ra nhiều tiền, tuy nhiên chỉ cần thứ tôi muốn thì anh đều cố gắng hết sức tặng cho bạn gái.
Thú thật là ngoài Đăng thì cũng có vài người đàn ông điều kiện tốt hơn tán tỉnh. Nhưng tôi biết chắc chắn họ sẽ không thể cưng chiều và thật lòng được với tôi như anh. Ngược lại tôi sẽ phải sớm tối lấy lòng họ để được quà tặng và tiền bạc. Tôi không thèm làm như thế!
Khi lên kế hoạch cho đám cưới, tôi nói với anh rằng mình muốn trở thành một cô công chúa xinh đẹp và hạnh phúc trong ngày trọng đại. Đẹp đẽ long lanh bao giờ cũng đi liền với đắt đỏ nhiều tiền. Đăng trầm mặc bảo sau đám cưới còn rất nhiều thứ phải lo, chúng tôi thậm chí còn chưa mua được nhà riêng. Nhưng tôi không nghe, cả đời mới kết hôn một lần mà thôi. Cuối cùng anh đành phải nhượng bộ.
Tới khi hai nhà bàn chuyện thủ tục cưới xin, lại có một vấn đề nảy sinh đó là tiền sính lễ. Bố mẹ tôi muốn nhà trai phải chồng đủ 5 cây vàng mới cho rước dâu. Cũng chỉ là hơn 200 triệu thôi. Bỏ từng đó tiền để rước được một cô vợ trẻ trung dễ thương, lại có học vấn đàng hoàng như tôi vẫn còn là hời.
Ngoài Đăng thì cũng có vài người đàn ông điều kiện tốt hơn tán tỉnh. (Ảnh minh họa)
Sao tôi không biết bố mẹ Đăng điều kiện khó khăn, chẳng lo nổi từng đó tiền. Nhưng vẫn còn Đăng cơ mà. Lẽ nào anh ấy tiếc rẻ tiền cưới tôi? Nếu anh ấy không thể lo đủ thì lấy gì để đảm bảo rằng sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc như đã hứa?
Đăng bảo đám cưới đã rất tốn kém rồi, chỉ có mình anh lo, lại thêm 5 cây vàng nữa thì thật sự quá sức. Những năm qua anh ấy đi làm cũng kiếm được chút ít nhưng phần thì gửi cho bố mẹ dưới quê, phần chi tiêu, phần thì dành tiết kiệm. Đăng bảo tôi khuyên giải bố mẹ. Sau này có điều kiện nhất định anh sẽ hiếu thảo với ông bà.
Tôi yêu Đăng thật lòng nhưng đám cưới thì chỉ có một lần trong đời. Anh rõ ràng không cố gắng vì tôi. 5 cây vàng đâu phải số tiền quá lớn mà không lo nổi? Tôi đã phải chịu thiệt thòi lấy khi một người đàn ông nghèo như anh, vậy thì anh phải biết mà bù đắp cho tôi chứ? Bây giờ không có thì đi vay, sau đám cưới anh cố gắng làm lụng trả nợ là được.
Dù tôi nói thế nào thì Đăng vẫn than thở không thể lo nổi 5 cây vàng. Bố mẹ tôi bực bội bảo hủy hôn đi. Tôi cũng muốn làm đám cưới với anh nhưng chuyện đã ra thế này, tôi đành nghe lời bố mẹ. Cứ coi như là tạo thêm áp lực cho anh, khi nào anh chuẩn bị đủ 5 cây vàng thì chúng tôi lại làm đám cưới vậy.
Nghe tôi nói xong chẳng ngờ Đăng đồng ý luôn. Tôi giận vô cùng, anh không sợ mất tôi đúng không? Đã vậy tôi sẽ đi xem mắt 1 người có điều kiện tốt hơn theo ý của bố mẹ cho anh thấy!
Một tháng sau ngày gia đình tôi báo hủy hôn, cầm trên tay chiếc que thử thai 2 vạch mà tôi chết lặng. Không thấy chu kì đến, lại cảm nhận trong người khác lạ, tôi giật mình nghĩ đến khả năng mang thai nên mua que thử về. Ai ngờ tôi thật sự có thai với Đăng!
Tôi sợ hãi lập tức báo cho mẹ, bà mắng tôi một thôi một hồi, con gái mà không biết giữ thân còn mang thai trước đám cưới. Dù rất sợ hãi nhưng cuối cùng tôi và mẹ cũng phải nói chuyện đó với bố. Ông phẫn nộ điên cuồng giáng cho tôi một cái tát dẫu tôi đang có bầu.
Cuối cùng tôi về làm vợ Đăng mà chẳng có đồng sinh lễ nào. (Ảnh minh họa)
Nhà tôi lập tức gọi Đăng đến, thông báo chuyện cái thai và yêu cầu gia đình anh tiến hành đám cưới càng sớm càng tốt. “Không đủ 5 cây vàng thì 3 cây vàng nhà tôi cũng chấp nhận!”, bố tôi xuống nước với anh. Ai ngờ Đăng đáp:
- Cháu thật sự không có đồng nào cả, 2 bác đợi thêm 1 năm để cháu làm lụng tích góp. Cháu sẽ có trách nhiệm với con, hai bác cứ yên tâm.
Nói rồi Đăng ra về, không hề đả động gì tới chuyện đám cưới. Tôi nói thế nào Đăng cũng bảo đợi thêm 1 năm nữa, anh sẽ mang đủ sính lễ tới rước tôi về. Trời ạ đợi thêm 1 năm nữa thì còn nói chuyện gì. Lúc đó tôi chẳng sinh con rồi. Dù anh không ruồng rẫy nhưng tôi cũng phải chịu sự săm soi chỉ trỏ của những người xung quanh.
Nhà tôi sốt ruột vô cùng, bố mẹ giảm xuống 2 cây vàng rồi 1 cây vàng sính lễ nhưng Đăng vẫn bảo không có tiền. Anh còn phải làm để lo cho con. Cuối cùng nhà tôi tuyên bố không cần sính lễ gì cả, chỉ cần Đăng tổ chức đám cưới đón tôi về trước khi bụng to lên là được. Bố mẹ gần như là phải ép buộc xin xỏ anh, thậm chí còn chẳng dám to tiếng, chỉ sợ anh tự ái không thèm cưới tôi nữa.
Cuối cùng tôi về làm vợ Đăng mà chẳng có đồng sinh lễ nào. Đã thế bố mẹ tôi còn phải mềm mỏng ngọt nhạt với bên thông gia. Nghĩ đúng là nực cười! Tôi không hối hận khi lấy anh nhưng quả thật trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được!