Được chồng tha thứ nhưng lòng tôi càng buồn vô hạn, thực ra với anh ta, tôi là gì, phải chăng chỉ là thứ vô giá trị nên có cũng được, mất cũng chẳng sao…
Nhiều người nói tôi may mắn khi lấy được chồng giàu, lại hiền lành, cả năm, cả tháng chẳng mắng hay khó chịu lấy một câu. Ừ, thì… đấy là bên ngoài nhìn vậy, chứ sống trong nhà với một người chồng tiền mang về cả đống nhưng cả không nói tới một câu, lẳng lặng như cái bóng trong nhà thì sung sướng nỗi gì.
Với tôi, vợ chồng giàu hay nghèo, sướng hay khổ không phải là cái quan trọng nhất. Sống cùng một nhà, gọi nhau bằng vợ chồng thì sự gắn bó tình cảm mới là điều đáng giá nhất. Nhưng với chồng tôi, tôi đoán anh ta cưới vợ chỉ như lấy người biết đẻ, biết nấu cơm, biết lo liệu việc hai nhà, biết “đáp ứng” khi chồng “cần” là đủ. Chính vì thế anh ta chẳng có nhu cầu trò chuyện, tâm sự hay bàn bạc gì hết.
Chúng tôi lấy nhau là do bố mẹ anh mai mối. Nghe đâu ngày trước cũng yêu cô nào đến 3, 4 năm nhưng bố mẹ anh chê cô đó vụng, kém giao tiếp nên không đồng ý. Sau khi chia tay, được giới thiệu cho làm quen với tôi, anh nhận lời luôn. Vài tháng sau thì cưới.
Tôi nghĩ anh ta lấy tôi vì tôi đáp ứng đủ các yêu cầu làm vợ, còn tôi, khổ một nỗi, tôi cưới bởi vì thấy yêu anh ta thật. Bao nhiêu năm lấy nhau về, tôi luôn tìm mọi cách để chồng yêu mình chứ không phải như làm tròn bổ phận người chồng. Nhưng đáp lại sự cố gắng của tôi, chồng vẫn cứ lạnh lùng như khúc gỗ.
Trong nhà, chồng tôi chẳng cấm đoán tôi điều gì. Hàng tháng tiền anh đưa tôi vài chục triệu lo liệu. Anh không bao giờ hỏi tôi tiêu tiền vào cái gì, thừa thiếu ra sao. Mua sắm thêm món đồ nào trong nhà anh cũng luôn chốt lại: “Tùy em quyết”. Nhiều lúc tôi tự hỏi, không biết có phải mình có chồng thật không nữa.
Thực ra tôi biết, chồng tôi còn nặng lòng với người cũ, cưới tôi cũng chẳng có chút tình cảm gì. Nhưng tôi không nghĩ con người anh ta lại khô khan đến như vậy . Sống bên vợ, dù vợ yêu thương hết mình nhưng không chút cảm xúc khiến tôi mệt mỏi.
Được chồng tha thứ nhưng tôi lại muốn ly hôn. Nghe thật buồn cười nhưng nó là sự thật. Bởi vì chồng thản nhiên như vậy là tôi đủ hiểu, tôi chẳng có nghĩa lí gì với anh. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi ngoại tình. Chắc không nhiều người tin nổi sự thật này vì nhìn bên ngoài gia đình tôi hạnh phúc lắm. Tôi cũng chẳng ca thán nỗi khổ tâm của mình bởi vì không biết phải nói thế nào nên im lặng. Ngoại tình nhưng tôi vẫn yêu chồng. Tôi chỉ ước anh ấy biết, ghen tuông và cấm đoán, tìm mọi cách để giữ vợ lại. Nói là ngoại tình nhưng tôi thực sự chưa làm gì có lỗi với chồng, bởi vì mục đích của tôi chỉ là để anh ấy nhận ra tình cảm thật của bản thân.
Vậy mà khi chồng tôi biết chuyện, anh gọi tôi vào phòng ngủ, nơi các con không thể nghe thấy và nhắc nhở tôi: “Em làm gì thì làm, đừng để lố qua, mọi người biết không hay. Anh nói đến thế thôi, còn em tự hiểu”. Chỉ có vậy, chồng tôi đi tắm, thản nhiên như không. Tối đó, chồng tôi vẫn “đòi hỏi” vợ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Được chồng tha thứ nhưng tôi lại muốn ly hôn. Nghe thật buồn cười nhưng nó là sự thật. Bởi vì chồng thản nhiên như vậy là tôi đủ hiểu, tôi chẳng có nghĩa lí gì với anh.