Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (Phần cuối)

Ngày 03/09/2015 22:57 PM (GMT+7)

Hạ Băng lấy từ trong túi áo ra vài đồng xu lẻ. Cô ném xuống mặt nước và lời ước nguyện vẫn chẳng hề thay đổi. Hạ Băng mỉm cười. Cô sẽ vẫn cứ tin vào cái gọi là định mệnh…

Người ta nói tình yêu là định mệnh trong đời nhưng có thứ ái tình vượt lên trên số phận. Dù cuộc đời đặt họ ở vị trí khác xa nhau, tình yêu có thể khiến họ lại gần.

Một trái tim đau vì tình, những đấu tranh, dằn vặt và khổ đau. Sự lạnh lùng, dửng dưng không thể che lấp đi một tâm hồn yêu khắc khoải.

Vì yêu, họ có thể làm mọi việc vì nhau, kể cả việc từ bỏ tình yêu đó...

Rốt cục, định mệnh chiến thắng hay tình yêu có thể khiến họ vượt qua tất cả?

Cùng đón đọc Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em trên Tình yêu giới tính.

Hạ Băng trở về nhà. Bà Như Lan hốt hoảng khi nhìn thấy con gái bước vào nhà trong trạng thái run rẩy và người ướt sũng. Bà lo lắng chạy vội lại bên con, nhưng cô bước thẫn thờ lên phòng, không đáp lại những câu hỏi.

Linh cảm của một người mẹ khiến bà Như Lan hiểu đã có chuyện xảy ra với con gái mình. Bà đủ tinh tế để hiểu cô con gái kiên cường của mình. Bà đứng nhìn con mà không cố chạy theo để hỏi cho được nguyên nhân. Bà hiểu, giờ con gái mình cần một không gian riêng.

Hạ Băng thay đồ và ngồi bần thần trên chiếc giường. Cô không hiểu điều gì đang diễn ra. Mọi thứ với cô trống rỗng và đáng sợ. Hạ Băng bước sang phòng nhìn bé Bảo Bảo. Cô xoa đầu con, vướt đôi má đáng yêu, phúng phính rồi lặng lẽ trở về phòng.

Hạ Băng bật chiếc máy tính. Cô quyết định chuyển ngày đi Pháp sớm hơn dự định. Lẽ ra, còn một vài điều nữa cô cần làm trước khi trở lại Pháp. Nhưng giờ, không còn cần thiết nữa. Hạ Băng nên đi, càng sớm càng tốt.

***

Hạ Băng đến văn phòng khá muộn. Cô thấy sợ phải đối diện với nơi đó. Khi Hạ Băng tới, mọi người đang râm ran bàn tán và xúm vào trò chuyện. Hạ Băng cố gắng tạo mỉm cười để bước vào phòng:

- “Chào mọi người, buổi sáng tốt lành”

Vừa thấy Hạ Băng đến, Linh Anh vội vàng giấu tờ báo ra phía sau, gương mặt thì méo xệch:

- “Chào… chào Hạ Băng. Hôm nay cậu đi làm muộn thế?”

- “Mọi người đang xem gì mà vui vẻ vậy?”

Linh Anh càng cố giấu tờ báo sau lưng thì Hạ Băng càng tò mò. Cô mỉm cười rồi nhanh như cắt giật lấy tờ báo từ tay Linh Anh. Đập và mát Hạ Băng là bức hình lớn đầu trang nhất: Gia Uy hôn Huyền Trân! Báo chí đưa tin ầm ĩ về nụ hôn đêm qua của Gia và Huyền Trân. Họ đặt nghi ngờ về mối quan hệ của cặp đôi quyền lực này.

Nét mặt Hạ Băng nhanh chóng đổi sắc. Cô đã cố gắng tập cho mình một sự vô cảm nhất có thể kể từ đêm qua. Nhưng trái tim cô lại không kiên cường được đến vậy. Hạ Băng ngồi xuống ghế… Nếu có thể, cô ước mình được khóc thật to. Vậy mà ngay cả cái điều bản năng ấy Hạ Băng cũng không được phép. Cô nhanh chóng lấy lại gương mặt tươi cười giả tạo của mình.

Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (Phần cuối) - 1

- “Thôi nào, mọi người làm việc đi”

Cả đám rời về vị trí của mình. Thực ra, họ cũng sợ khi không biết phải nói gì với Hạ Băng lúc này. Trong đầu họ chỉ nghĩ, chi bằng nhanh chóng rời đi để Hạ Băng không phải tổn thương.

- “Hạ Băng à… Cậu đừng buồn nhé. Là giám đốc không xứng với cậu, anh ấy quá cơ hội. Nhưng… cậu đừng vì thế mà tuyệt vọng. Một người đẹp như cậu, giỏi như cậu rồi sẽ gặp được một anh chàng còn ngon gấp mấy lần sếp ấy chứ”

Hạ Băng nhìn Linh Anh rồi bật cười:

- “Cảm ơn cậu! Mình không buồn đâu, câu chuyện vốn dĩ sẽ phải thế mà. Mình cũng sắp nghỉ rồi, hôm nay tới làm buổi cuối thôi, từ mai mình sẽ xin nghỉ”

- “Cái gì? Cậu định đi đâu?”

Tiếng hét của Linh Anh làm cả phòng đổ dồn đôi mắt về phía Hạ Băng. Cô vội vàng đứng lên thanh minh:

- “Mọi người đừng hiểu lầm. Việc xin nghỉ này, tôi đã xin với bộ phận hành chính cách đây hơn 1 tháng rồi. Tôi sự định đợi tới ngày chúng ta thắng dự án này mới chuyển đi. Nhưng vì có chút việc cá nhân nên phải đi sớm hơn một chút. Vì vậy, không có cơ hội chung vui cùng mọi người nữa rồi”.

Đôi mắt cô nàng đồng nghiệp bắt đầu rưng rưng. Hạ Băng lấy tay lau những giọt nước mắt sắp tràn ra:

- “Thôi nào. Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau mà. Mình có đi mãi đâu”.

Từ phía cửa bước vào, Huyền Trân lễ phép cúi đầu chào mọi người:

- “Chào cả nhà! Xin hỏi, anh Gia Uy tới chưa ạ?”

Khác với mọi lần, hôm nay, thái độ của mọi người không mấy mặn mà. May thay lúc đó, Gia Uy bước vào từ phía sau. Ngay lập tức anh nắm lấy tay Huyền Trân kéo đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người:

- “Em ra nói chuyện với anh một chút”

Hạ Băng cúi gằm mặt xuống. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn không phải chỉ vì sợ nhìn thấy họ nắm tay nhau mà còn sợ một ánh mắt nào đó cứ săm soi vào từng biểu cảm trên gương mặt cô.

- “Em nói đi, có phải em thuê người viết bài đúng không?”

Gia Uy nói chuyện đầy giận dữ với Huyền Trân. Chưa bao giờ cô cảm thấy anh nóng nảy và trở nên đáng sợ như vậy. Nhưng Huyền Trân cũng cứng đầu không kém, cô thẳng thắn thừa nhận:

- “Đúng vậy, là em thuê báo chí viết bài. Anh nghĩ nếu em không làm chiêu ấy, bố em sẽ nghĩ thay đổi ý kiến ư? Hơn nữa anh cần tạo được uy thế với mọi người lúc này. Dù mối quan hệ của chúng ta là gì đi chăng nữa thì chuyện chúng ta thân thiết với nhau cũng khiến những ngườ khác muốn ủng hộ anh hơn vì họ kì vọng vào  một mối lương duyên giữa hai đứa”.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Gia Uy vang lên. Anh vội vã bấm nút nghe:

- “Tổng giám đốc Trần, cháu nghe đây ạ”

Đầu dây bên kia, giọng ông Trần Trung vẫn thong thả:

- “Có thể thấy cậu đã quyết định như thế nào. Đấy thực sự là một bản lĩnh của kẻ làm kinh doanh. Cậu hiểu điều gì mà người làm kinh doanh phải cần. Vì thế, tôi sẽ ủng hô cậu nguồn vốn trong dự án lần này. Cậu cứ yên tâm mà khắc phục thêm cho bản kế hoạch trở nên hoàn hảo nhất có thể đi nhé. Tôi nói lời sẽ không nuốt lời”

Gia Uy còn chưa kịp nói lời cảm ơn thì ông Trần Trung đã tắt máy. Huyền Trân nhìn anh rồi nói:

- “Vứt bỏ cái sĩ diện của anh đi. Không phải em thương hại anh mà vì em nghĩ anh xứng đáng có được vị trí này. Em yêu anh thì có gì là sai chứ?”

Gia Uy cũng chẳng biết phải nói gì thêm nữa. Anh quyết định trở về văn phòng để hoàn thiện nốt chỗ giấy tờ cho buổi thuyết trình trọng đại sắp tới.

***

Hạ Băng bước vào quán cà phê đối diện công ty. Ban nãy, cô nhận được tin nhắn của Huyền Trân về lời đề nghị gặp mặt. Hạ Băng nhìn trước ngó sau nhưng không thấy bóng dáng của Huyền Trân đâu. Vừa hay lúc đó, cô nhận ra bà… Ngọc Tuyền.

Hạ Băng tiến lại gần chiếc bàn nơi bà Ngọc Tuyền ngồi. Cô cúi đầu chào:

- “Cháu chào bác!”

- “Cô ngồi đi”

- “Dạ, cháu đến tìm gặp Huyền Trân, không rõ cô bé có ở đây không ạ?

- “Là tôi nhờ con bé nhắn cho cô. Tôi muốn gặp cô chứ không phải con bé”

Huyền Trân kéo ghế ngồi đối diện với bà Ngọc Tuyền. Cô đã hình dung rất nhiều về cái ngày ra mắt bà nhưng tuyệt nhiên, cô không dám nghĩ ngày ấy lại diễn ra theo cách này.

- “Có lẽ cô cũng đoán được tôi tìm gặp cô vì điều gì. Tôi cũng không muốn vòng vo thêm nữa, tránh mất thời gian cho cả hai. Tôi biết, cô yêu con trai tôi thật lòng. Nhưng tình yêu không phải là thứ duy nhất để chúng ta tồn tại trên đời. Tôi cũng đã vì tin vào tình yêu mà phải trả giá cả cuộc đời. Gia Uy xứng đáng có được những điều tốt đẹp hơn vì những gì mà tôi đã hi sinh cho nó. Cô và con tôi yêu nhau nhưng tôi buộc lòng phải xin cô dừng lại. Có những thứ không phải chỉ cố là được, mong cô hiểu cho.

Gia Uy đã quá khổ khi phải sống trong cảnh gia đình không trọn vẹn. Tôi không muốn nó lại tiếp tục phải có cảnh con vợ, con chung… Điều đó là quá bất công với con trai tôi. Cô là một người con gái đẹp, tôi cũng hi vọng cô hiểu chuyện mà dừng lại. Tôi nói những lời này có thể là tàn nhẫn lúc này nhưng thà thế còn hơn là sau này phải hối hận. Nếu yêu Gia Uy, cô cần hiểu ai và điều gì mới tốt cho nó”

Ngay từ khi gặp bà Ngọc Tuyền, Hạ Băng đã biết cô sẽ phải nghe câu chuyện như thế nào nhưng quả tình nó vượt quá sức chịu đựng của cô. Hạ Băng cúi đầu và chỉ nói vài câu trước khi ra về:

- “Bác yên tâm. Cháu hiểu điều mình nên làm gì. Cháu hi vọng cả bác và anh ấy đều có được thứ mình muốn. Cháu xin phép về trước vì còn phải dọn đồ để xin nghỉ. Mong bác tha lỗi cho sự bất kính này của cháu”.

Hạ Băng chạy vội ra khỏi quán. Nhìn theo bóng cô, Bà Ngọc Tuyền cũng thấy xót xa. Bà biết, bà đang làm cái điều tàn nhẫn lắm. Nhưng bà phải làm gì khi cuộc đời dạy cho bà sự tàn nhẫn đó.

Hạ Băng đứng một mình trên tầng thượng của tòa nhà và khóc như mưa. Thật may là con nơi này để cô được khóc cho thỏa nỗi lòng.

- “Mẹ tôi đã nói gì với em?”

Từ sau lưng, bóng hình quen thuộc của Gia Uy. Anh đứng trước mặt cô, tay đúi túi quần và cái nhìn lơ đễnh. Anh gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời.

- “Không có gì… Bác hỏi thăm em một chút việc”

- “Uhm”

Thực ra không cần hỏi Gia Uy cũng biết chẳng có ích lợi gì nếu anh cứ cố bắt cô phải nói ra. Nó sẽ chỉ làm cho Hạ Băng thêm đau còn anh thấy xấu hổ.

Hạ Băng quay mặt đi nơi khác lau những giọt lệ trên gương mặt mình. Nếu là trước đây, anh sẽ làm điều đó. Nhưng giờ, Hạ Băng phải tự làm một mình.

Cô bước lại gần phía Gia Uy nhìn anh trìu mến:

- “Anh Gia Uy, em chỉ làm hết chiều nay là nghỉ. Từ mai em sẽ không làm ở đây nữa. Chúc anh và cả đội thành công”

Gia Uy nhìn Hạ Băng rồi cười nhạt thếch:

- “Em chạy trốn tôi?”

Hạ Băng lắc đầu:

- “Không. Em đã xin nghỉ từ cách đây hơn 1 tháng. Anh có thể hỏi bộ phận hành chính về vấn đề này. Chỉ là, em không nghĩ mình sẽ nghỉ sớm như vậy. Đáng lí em muốn ở lại cùng đội cho tới khi chiến thắng nhưng em nghĩ không cần thiết nữa”.

Gia Uy trầm ngâm. Anh cười vì anh cảm thấy không thể hiểu nổi chính mình. Anh cứ nghĩ Hạ Băng yêu anh, nhưng có vẻ như không phải thế. Cô có quá nhiều bí mật, có quá nhiều dự định mà phần lớn trong số đó, không có anh xuất hiện. Anh muốn nói một điều gì đó nhưng cổ họng nghẹn ắng lại.

Ban công cuối chiều lộng gió, lòng người mênh mang và nỗi buồn vô định. Hạ Băng quay lưng bước đi, bỏ lại sau lưng Gia Uy và những kỉ niệm chẳng bao giờ dám gọi tên lần nữa.

***

Hạ Băng trở về văn phòng thu dọn đồ đạc cho vào chiếc hộp nhỏ. Cô nhìn cả phòng, những người đồng nghiệp thân thương mà cô từng gắn bó, thời gian không quá dài nhưng đủ để nghẹ ngào khi chia tay.

- “Mọi người! Hôm nay là ngày cuối tôi làm ở đây. Thật sự rất vui khi được làm việc chung với mọi người nhưng vì lí do cá nhân nên tôi phải nghỉ làm. Tôi đã nghĩ có thể đồng hành với mọi người tới ngày chiến thắng nhưng xem ra tôi không được dự khoảnh khắc đó rồi. Chúc cả nhà ở lại may mắn, mạnh khỏe và luôn nhớ tới tôi nhé”

Phải rất khó khăn Hạ Băng mới nói được vài câu đó. Mọi người lại gần nắm tay cô, chúc cô thành công trên con đường mới…

Hạ Băng bê chiếc hộp nhỏ ra khỏi phòng. Từ cuối hành lang, Gia Uy nhìn cái bóng mong manh của cô bước đi. Anh quyết định chỉ đứng yên một chỗ. Lời từ biệt lúc này có nói ra cũng chỉ là vô nghĩa.

Hạ Băng gõ cửa phòng Hải Nguyên. Sau tiếng “Mời vào”, Hạ Băng rón rén bước vào:

- “Anh Hải Nguyên. Em đến để chào tạm biệt anh. Từ mai em sẽ không còn làm ở đây nữa. Thời gian qua anh đã giúp đỡ em rất nhiều. Em còn chưa có cơ hội báo đáp anh. Hi vọng một ngày gần đây em có thể làm một điều gì đó cho anh. Em chúc anh thành công. Cảm ơn anh rất nhiều”

Hải Nguyên vội vã chạy ra khỏi ghế và đến nắm tay Hạ Băng:

- “Em định đi đâu? Em không cần phải đi đâu hết. Hắn đối xử tệ với em, em có thể sang đội anh làm việc. Em không việc gì phải nghỉ việc cả. Vì hắn ta không đáng một chút nào”

Hạ Băng mỉm cười, cô gạt tay Hải Nguyên ra:

- “Không đâu ạ. Em xin nghỉ từ khi làm xong phần việc của mình ở đội, cách đây hơn 1 tháng rồi. Là vấn đề cá nhân của em thôi. Anh Gia Uy… chỉ thúc đẩy cho việc nghỉ sớm hơn 1 vài tuần thôi. Đó là kế hoạch cuộc sống của em. Mong anh hiểu. Em rất biết ơn về những gì anh đã làm cho em. Nhất định có dịp em sẽ báo đáp. Giờ em xin phép về nhé. Hôm nay, em mệt quá”.

Hải Nguyên nhìn Hạ Băng rời khỏi căn phòng của mình. Anh thấy tiếc nuối vô cùng. Giá như ngày đầu tiên, không tự anh dẫn Hạ Băng đến phòng của Gai Uy, thì biết đâu chừng, mọi chuyện giờ đã khác?.

Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (Phần cuối) - 2

***

Hơn 2 tuần sau ngày Hạ Băng nghỉ việc, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như thế. Nếu có gì đó bất thường thì chỉ trong lòng mỗi người mới biết. Báo chí vẫn tiếp tục đưa tin về mối quan hệ của Gia Uy và Huyền Trân. Họ tiết lộ cặp đôi này đang hẹn hò và có thể sẽ có một đám cưới trong năm sau.

Nhờ sự tung hê của báo chí mà Gia Uy có tiếng tăm hơn, anh nhận được nhiều sự ủng hộ hơn trước khi cuộc tranh đấu diễn ra.

Đêm trước của ngày đấu thầu, Gia Uy ngồi trong một quán bar nhỏ với những tiếc nhạc điên cuồng. Anh không uống nhiều, nhưng anh muốn say… Gia Uy thấy mình bất lực khi thèm một hơi rượu men cay nồng để chìm vào giấc ngủ nhưng lại không được phép bởi vì ngày mai quá trọng đại. Anh mệt mỏi nhìn ánh điện chớp nhoáng, những tiếng nhạc xập xình…

- “Sao giờ này cậu còn ngồi đây? Không chuẩn bị cho ngày mai sao?”

Gia Uy quay sang bàn bên cạnh. Hải Nguyên ngầm xoay vần ly rượu trên tay. Anh ta trông cũng chẳng khá hơn là mấy. Có vẻ như dự án lần này cả hai đều bị vắt kiệt sức lực. Họ đã cố gắng rất nhiều cho tới ngày cuối cùng…

- “Anh cũng ở đây đấy thôi”

- “Uhm, cậu nói cũng phải”

Hải Nguyên nâng ly mời Gia Uy. Anh chạm nhẹ ly rượu của mình. Cả hai cùng uống cạn.

- “Dạo này cậu có gặp Hạ Băng không?”

Hải Nguyên nửa say nửa tỉnh.

- “Không. Lâu rồi không gặp, mà chúng tôi cũng chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa cả. Tôi đá cô ta rồi”

- “Thế thì tốt”

Hải Nguyên ngửa cổ lên trời cười đắc thắng nhưng trong lòng lại thấy xót xa. Anh chệnh choạng rời khỏi quán bar đó. Cả Gia Uy và Hải Nguyên đều thấy trong lòng một nỗi buồn mênh mang. Hình như, nếu có thể gọi tên, thì đó là nỗi nhớ về… Hạ Băng!

***

Ngày trọng đại!

Sảnh của tòa nhà nơi diễn ra sự kiện đông nghẹt người. Không chỉ có tất cả các bên tham gia dự thầu mà cả cánh phóng viên, báo chị cũng vây kín xung quanh để nghe ngóng một tin tức nào đó được phát tán ra sau đó. Ai ai cũng một tâm trạng hồi hộp và lo âu.

Gi a Uy ăn diện chỉnh tề. Anh bước vào sảnh với nụ cười thân thiện trên môi. Mọi thứ cần chuẩn bị đã ở sẵn trong đầu, điều duy nhất bây giờ là sự tự tin và cả một chút may mắn. Huyền Trân ngồi ở một góc của tòa nhà nhìn Gia Uy bước vào đầy đĩnh đạc. Cô mỉm cười hạnh phúc. Ánh mắt Gia Uy vô tình nhìn thấy Huyền Trân, anh khẽ gật đầu còn cô làm dấu hiệu chúc mừng.

Hải Nguyên cũng đã sẵn sàng. Anh nhìn các đối thủ của mình, nhìn Gia Uy đầy điềm tĩnh. Có thể kế hoạch mà Hải Nguyên đề ra không thực sự tuyệt hảo nhưng anh có những điều khác để bù lại. Và vì vậy, trong trận chiến này, chẳng ai có thể nói trước được điều gì.

Cánh cửa phòng họp lớn chính thức đóng lại. Mọi chuyện bây giờ chỉ còn là vấn đề của những con người bên trong căn phòng đó. Kết quả được đưa ra sẽ quyết định rất nhiều thứ, rất nhiều điều… Nhưng đó là câu chuyện của vài tiếng đồng hồ nữa, khi mà cánh cửa phòng này mở ra!

Ở một góc sân bay, Hạ Băng ngồi vuốt ve mái tóc của Bảo Bảo:

- “Bảo Bảo của mẹ có thích đi máy bay không này?”

- “Con có mẹ ạ”

- “Uhm, Bảo Bảo ngon, lát rồi mẹ con mình sẽ quay lại nơi con được sinh ra nhé”

- “Thế còn bà ngoại, sao bà không đi cùng chúng ta”

- “Bà phải ở nhà, có nhiều việc đang chờ bà. Rồi chúng ta sẽ về thăm bà mà con”.

Bé Bảo Bảo chạy nhảy khắp sân bay chờ giờ lên. Hạ Băng nhìn Bảo Bảo thấy lòng nặng trĩu những ưu tư.

Tiếng chuông điện thoại của Hạ Băng vang lên, cô vội vã nghe máy:

- “Linh Anh à, mình nghe đây”

- “Kế hoạch của đội mình nhận được sự ủng hộ của rất đông mọi người. Mặc dù chưa có kết quả chính xác nhưng cơ hội thắng rất cao…”

Linh Anh còn nói nhiều điều nữa nhưng Hạ Băng không nghe thấy. Cô bắt đầu khóc. Không hiểu cô khóc vì điều gì? Vì cái dự án ấy có một phần công sức của cô hay vì đó là tâm huyết mà Gia Uy đã cố gắng không ngừng nghỉ bao năm qua?

- “Hạ Băng, Hạ Băng, cậu còn nghe tớ nói không?”

- “Mình đây!”

- “Cậu đang ở đâu? Để mình bảo anh Gia Uy tới nhé”

- “Không, mình sắp đi rồi. Mình tắt điện thoại để lên máy bay đây. Chào cậu và mọi người nhé. Cho mình gửi lời chúc tới anh Gia Uy”

Nói rồi Hạ Băng tắt máy. Cô tháo sim ném vào thùng rác. Vậy là hết. Cô vừa trút bỏ một phần của cuộc đời mình. Cô cần phải quên!

- “Mẹ Hạ Băng? Sao mẹ lại khóc? Có phải mẹ nhớ bà ngoại quá không?”

Bé Bảo Bảo chạy tới bên Hạ Băng, câu hỏi ngây thơ của con bé làm Hạ Băng vui hơn một chút:

- “Uhm, tại mẹ nhớ bà quá. Mẹ thấy là trẻ con đúng không? Thôi, chúng ta chuẩn bị vào trong đi con, cũng sắp đến giờ lên máy bay rồi”

***

Gia Uy bước ra từ phòng họp. Gương mặt anh như vừa trút được cả gánh nặng ngàn cân. Mọi người xúm lại hỏi han, chúc mừng. Từ phía sau, Huyền Trân nhẹ nhàng bước tới bên Gia Uy:

- “Chúc mừng anh! Anh giỏi lắm. Em thực sự tự hào về anh!”

Gia Uy nhìn Huyền Trân trìu mến, anh nắm lấy tay Huyền Trân:

- “Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm!”

Linh Anh đứng đằng sau, cô nôn nóng không biết có nên nói ra điều này hay không. Thế rồi Linh Anh kéo tay Gia Uy:

- “Giám đốc, tôi có chuyện này muốn nói với anh! Hôm nay, ngay bây giờ, Hạ Băng đang chuẩn bị sang Pháp. Cô ấy đang ở sân bay. Nếu có thể… anh… đến đó được không?”

Nét mặt Gia Uy thoáng chút bàng hoàng nhưng rồi anh lấy lại sự cân bằng rất nhanh:

- “Vậy hả? Nếu cô điện thoại được cho Hạ Băng, gửi giúp lời chúc may mắn của tôi tới cô ấy nhé. Giờ tôi phải đưa Huyền Trân về. Tối nay hẹn mọi người ở quán cũ nhé. Tôi sẽ mời cả nhóm. Dù cho kết quả có như thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng cố gắng hết sức mình rồi, vì vậy, phải liên hoan một bữa ra trò chứ nhỉ?”

Nói rồi Gia Uy nắm lấy tay Huyền Trân bước ra xe. Đám phóng viên chỉ đợi có thế để nhanh chóng chụp lấy những bức hình đắt giá này, để ngày mai, có chuyện mà đưa tin.

Gia Uy gần như im lặng trên đường về, Huyền Trân nhìn anh, cô định nói nhiều lần mà không được:

- “Nếu anh muốn, anh ra sân bay đi, vẫn còn kịp đó”

Gia Uy bất ngờ đánh tay lái rẽ sang một hướng khác. Anh lạnh lùng:

- “Không, anh không muốn, mà có muốn thì cũng đã quá muộn rồi. Cái gì đã qua, hãy để nó qua đi”.

***

6 tháng sau!

Nước Pháp, một ngày mùa thu!

Hạ Băng đi bộ trên một con đường và ngắm dòng sông Seine êm đềm. Ánh nắng vàng gợi thương nhớ phủ lên mặt sông một màu thật đẹp. Cái nắng mùa thu không gay gắt, dữ dội, nó bình lặng và dịu dàng nhưng đủ để làm người thấy ấm áp.

Những ngày là sinh viên, cô cũng đã từng đứng ở nơi đây không biết bao lần nhưng cảm giác của bây giờ thật khác. Có lẽ đi qua thương nhớ, chẳng ai có thể sống như những ngày chưa từng có dấu chân người đó trong tim mình.

Hạ Băng vẫn thường đọc báo. Cách đây 6 tháng, cô biết Gia Uy đã trở thành người tiếp quản tập đoàn Vũ Gia. Kể từ đó đến giờ, Hạ Băng không còn muốn biết thêm điều gì nữa cả. Cô sống với những kí ức miên man vỗ về nỗi đau hiện tại.

Nhưng nỗi buồn là của quá khứ, hiện tại vẫn cứ phải bước đi. Hạ Băng mỉm cười nhìn thành phố lãng mạn này… Cô bật cười với điều ước ngày còn trẻ của mình. Cô đứng trước đài phun nước gần đó và nghĩ về những số tiền không hề nhỏ mình đã đáp xuống để ước nguyện. Đến giờ? Lời ước ấy của cô liệu đã thấu tới các bậc thánh thần?

Hạ Băng lấy từ trong túi áo ra vài đồng xu lẻ. Cô ném xuống mặt nước và lời ước nguyện vẫn chẳng hề thay đổi. Hạ Băng mỉm cười. Cô sẽ vẫn cứ tin vào cái gọi là định mệnh…

Hạ Băng quay người lại tiếp tục ngắm ánh hoàng hôn tuyệt đẹp trên dòng sông thơ mộng ấy. Lòng người chỉ mong được bình yên như thế…

Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (Phần cuối) - 3

- “Em thật may mắn đấy, vừa ước mà đã ứng nghiệm rồi”

Giọng nói ấy, ngữ điệu ấy dội về từ một miền kí ức sâu thẳm nào đó trong lòng Hạ Băng. Cô đã cố gắng chôn chặt mọi thứ nhưng giờ nó gần lắm, rõ ràng lắm… Có cảm giác như ngay bên tai vậy.

- “Lẽ ra Thượng đế nên để em phải tốn nhiều tiền hơn một chút trước khi điều anh tới đây, đứng bên em như lúc này”

Hạ Băng run rẩy quay đầu sang bên cạnh. Gương mặt đầy cuốn hút ấy, ánh mắt, bờ môi, đôi hàng mi và cả hơi thở quen thuộc… Là Gia Uy! Là Gia Uy bằng xương bằng thịt đang đứng cách cô chỉ một cái với tay. Cô gặp anh, ở cái nước Pháp này, sau nửa năm trời không liên lạc, không một thông tin? Đây là sự tình cờ hay là sự sắp đặt của định mệnh?

Gia Uy quay sang nhìn Hạ Băng mỉm cười:

- “Em khỏe chứ?”

Hạ Băng vẫn không thể cất lời.

- “Đừng nhìn anh bằng đôi mắt ấy giữa một khung cảnh lãng mạn đến thế này. Hãy nhìn anh như cái buổi sáng đầu tiên em thức dậy trong vòng tay anh ấy”.

- “Tại sao… tại sao… anh lại ở đây?”

- “Vì điều ước của em đấy. Ai bảo em cứ ước tìm được định mệnh của đời mình nên Thượng đế bắt cóc anh sang đây và đặt anh đứng cạnh em”

- “Đừng đùa nữa… Em không có hứng thú”

Hạ Băng khóc nấc lên. Cô cảm thấy mình không thở nổi. Gia Uy bước tối, anh nhìn đôi mắt cô, hôn lên chúng và ôm ghì chặt vào lòng:

- “Ngốc ạ! Em nghĩ rằng em chạy trốn được anh sao? Chỉ là anh để em bước ra khỏi vùng tối của nỗi đau. Anh muốn em là con diều, bay cao ra vùng trời mơ ước nhưng luôn có một sợi dây buộc chặt em lại. Chỉ cần anh muốn, anh sẽ kéo em về lại bên anh”

- “Nhưng anh nói, chúng ta không phải là định mệnh của đời nhau”

- “Định mệnh mang chúng ta đến với nhau nhưng chính chúng ta mới là người biến định mệnh đó thành sự thật. Dù định mệnh có không sắp đặt thì anh cũng sẽ vẫn yêu em! Anh sẽ tự tạo định mệnh riêng của cuộc đời mình. Anh đã sang đây hơn 3 tháng. Anh không thuê người tìm em mà tự mình tìm em giữa biển người này. Vì anh có niềm tin, người yêu nhau sẽ về bên nhau. Anh đã đứng ở nơi đây không biết bao ngày. Anh cũng đã ném xuống hồ nước kia không biết bao nhiêu đồng xu. Và cuối cùng, thì em đã đến. Cảm ơn em về điều đó”

Hạ Băng òa khóc lên nức nở. Cô không biết có nên tin vào cái gọi là định mệnh hay không, nhưng cô tin vào người đàn ông đã vượt nửa vòng trái đất sang đây tìm cô, người đàn ông đang ôm cô vào lòng lúc này.

Dưới ánh hoàng hôn của một ngày đầu thu, bên dòng sông Seine thơ mộng và cuộc gặp gỡ định mệnh, họ ôm nhau như thế… Họ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào và tự mình viết lên một thứ định mệnh của những kẻ yêu nhau nhiều như hơi thở… Hoàng hôn cứ tắt nắng dần, không phải mang đi ánh sáng mà là mang bóng đêm tới để họ tự mình tỏa sáng trong nhau!

Không cần định mệnh, tôi vẫn yêu em! (Phần cuối) - 4

Câu chuyện của đêm!

Trên chiếc giường êm ái, nơi kéo tấm rèm có thể nhìn thấy thành phố Paris hoa lệ, Gia Uy nằm ôm Hạ Băng trong vòng tay mình:

- “Vậy giờ, Bảo Bảo đang ở cùng với chị gái em?”

- “Đúng vậy. Con bé vui mừng vì được về bên mẹ”

- “Em đã nuôi Bảo Bảo 5 năm trời”

- “Em sang Pháp được 1 năm thì chị ấy bị làm nhục trong một lần đi làm thêm về muộn. Khi ấy, chị em đang yêu một người. Chị không thể để cho anh ấy biết chuyện được vì anh là người có thể đảm bảo cho chị em em có đủ kinh tế học xong. Chị không muốn sự nghiệp của em dang dở nhưng chị cũng không đủ tàn nhẫn để bỏ Bảo Bảo. Vậy là em và chị chuyển tới một thành phố khác. Em và chị lấy lí do về Việt Nam nhưng thực chất là đợi chị sinh con xong. Em nuôi Bảo Bảo từ đó. Em coi con bé là con của mình. Bí mật này em và chị không muốn tiết lộ. Bảo Bảo không được sống trong một gia đình đầy đủ cha mẹ đã tội nghiệp lắm rồi. Nếu con bé biết mình là con của một gã tồi nào đó đã cưỡng hiếp mẹ nó thì Bảo Bảo sẽ sống ra sao. Chị gái đã hi sinh cho em quá nhiều, em muốn thay chị nuôi Bảo Bảo và mãi mãi ôm bí mật ấy cho riêng mình. Đó cũng là lí do em không nói cho anh sự thật về Bảo Bảo. Em muốn mãi mãi Bảo Bảo là con của mình”

- “Vậy sao giờ em lại đưa Bảo Bảo về với mẹ?”

- “Vì chồng của chị em đã biết chuyện. Anh rể không hề ác cảm mà thương chị ấy nhiều hơn. Anh bắt chị phải đón bé Bảo Bảo sang sống cùng. Vì thế, sau khi hoàn thành dự án cùng với anh. Em đã xin nghỉ làm để quay trở lại Pháp, đưa Bảo Bảo đoàn tụ với gia đình. Em tin, con bé sẽ hạnh phúc bên cha mẹ của mình. Em định khi về sẽ nói hết mọi chuyện với anh. Nhưng…”

Gia Uy hôn Hạ Băng. Anh muốn chặn lại những kí ức đau buồn đang ùa về trong cô. Nụ hôn mặn vì có dư vị của nước mắt.

- “Thế còn anh? Sao anh lại chia tay Huyền Trân? Em đọc báo thấy hai người đã gần như làm đám cưới?”

- “Anh và Huyền Trân đã bàn tính với nhau tất cả. Cô ấy tự nguyện giúp anh. Bởi vì… ngày đó, nếu anh kiên quyết bên em, nhất định Hải Nguyên sẽ tung hê bí mật của em lên mặt báo. Dù anh có thắng hay không thì chỉ cần anh bên em, Hải Nguyên sẽ làm việc đó. Anh có thể chịu tổn thương nhưng em và đặc biệt là Bảo Bảo không đáng bị như vậy. Đó là lí do anh buộc phải thật tàn nhẫn khi chia tay với em. Chỉ có thể khiến Hải Nguyên tin rằng anh bỏ em, em mới được bình yên”- 

- “Anh không sợ mất em thật sao? Biết đâu chừng vì hận anh quá mà em yêu người khác, em cưới người khác?”

- “Uhm. Anh đánh liều với số phận. Và giờ thì anh thắng!”

- “Thế còn Huyền Trân?”

- “Cô ấy chuyển ra nước ngoài sống với mẹ. Đó cũng là một sự tranh đấu dữ dội của Huyền Trân. Anh nợ cô bé quá nhiều. Mọi chuyện sau đó đều nhờ Huyền Trân giúp đỡ. Nhưng cô ấy làm không phải vì tình yêu, cô ấy làm vì cô ấy là một người nghĩa hiệp”

- “Vâng… Thế còn công ty”

- “Sau khi được nhường quyền nắm giữ công ty. Anh chỉ đảm nhiệm 2 tháng rồi quyết định để anh Hải Nguyên lên làm. Anh ra ngoài, mở một công ty khác. Nhờ có mối quan hệ, danh tiếng… anh thấy hài lòng với những gì mình tự tạo dựng lên. Ai đó có thể nghĩ anh đã hoài công đấu tran để rồi lại buông bỏ… Nhưng thực tế, anh đã muốn buông ngay từ khi phải lựa chọn em hoặc sự nghiệp. Bởi vì anh tin, có những lối rẽ khác tốt hơn cho mình.”

Hạ Băng ôm chặt Gia Uy. Cô nép vào vòng tay anh, thật gần, thật chặt. Họ thiếp vào giấc ngủ giữa thành phố của tình yêu và sự ngọt ngào. Ngay mai khi ánh nắng len vào từng ô cửa, họ sẽ bừng tỉnh giấc và bắt đầu viết tiếp những câu chuyện đẹp đẽ của cuộc đời mình!

Tiểu Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình