Làm dâu chốn địa ngục (Phần 15)

Ngày 18/07/2018 19:00 PM (GMT+7)

Một tiếng sét rạch ngang tâm trí. Tất cả mọi thứ đều trở nên nín lặng ngay sau đó. Một sự im lặng thật nặng nề. Năm tháng? Tôi dừng lại. Anh ta nói vậy là sao? Anh ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài?

Làm dâu được năm năm, cũng là năm năm Thanh nhẫn nhịn mẹ chồng đủ đường để trở thành một nàng dâu hiền thảo. Nhưng dù cô có làm mọi cách, cũng không thể vừa ý mẹ chồng. Không những thế, bà còn đang tâm chia cách mẹ con Thanh khi nó vừa mới sinh ra, còn đỏ hỏn bà đã bế nó về nhà và nuôi nấng, từ chối tình mẫu tử của Thanh dành cho nó chỉ vì một lời phán của thầy bói: Thanh mang hoạ sát con!

Khi mâu thuẫn này chưa được giải quyết thì mâu thuẫn khác lại xảy đến, Thanh được bác sĩ chẩn đoán không thể có con. Mọi hy vọng làm mẹ của cô bị chặt đứt. Thanh phải quay sang đấu tranh với mẹ chồng để giành con lại từng chút một.

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: Làm dâu nơi địa ngục bắt đầu từ 19h00 ngày 4/7 tại mục Eva Yêu.

Tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trước người phụ nữ ấy - một người xinh đẹp và có một đôi mắt sắc sảo. Yến giúp tôi trông Khoai, cũng may là thằng bé chịu hợp tác. Có vẻ nó sống xa mẹ một thời gian, nên sự dạn dĩ trong nó đã sớm hình thành.

- Em chỉ muốn hỏi một chút về chị và Thành thôi.

- Giữa tôi và anh ta đã thôi lâu lắm rồi.

- Em là Ly. - Cô ta tự giới thiệu tên làm tôi không biết phải nói gì nữa. - Em biết chị và anh Thành đã có một khoảng thời gian bên nhau. Giờ bọn em cũng không còn tình cảm gì nữa rồi, em và anh ấy ly thân hai năm nay. Nhưng giờ em chỉ muốn hỏi lại, tại sao năm đó chị lại không đồng ý để em bỏ anh ấy? Chị có yêu anh ấy không?

Tôi im lặng, tại sao cô ta lại nói về chuyện tình yêu trong lúc này? Tôi năm nay hơn ba mươi tuổi, chuyện của quá khứ, hay chuyện tình yêu tôi đều đã không còn nhiệt huyết nữa. Giờ đây tôi chỉ mong cầu một cuộc sống yên bình.

- Hồi đó thì có, giờ tôi đã có chồng và con trai.

- Bây giờ thì sao?

Cái sự ương ngạnh này thật giống Thành. Hai người bọn họ quá giống nhau, cho nên mới không chung sống được với nhau sao?

- Cô muốn gì?

Tôi thích nói chuyện thẳng thắn, rõ ràng và không vòng vo. Cho dù là bất cứ câu chuyện nào thì cũng cần phải có lý do của nó chứ.

Ly bảo:

- Em không thể có con. Bác sĩ đã chẩn đoán em vô sinh. Đợt ấy anh Thành quen chị, em nghĩ anh chỉ muốn tìm một người để đẻ thuê, nhưng không ngờ anh lại phải lòng chị. Đó là một sơ suất nhỏ của em.

Thông tin chấn động luôn đến vào một ngày đẹp trời, như một cơn giông bất chợt. 

- Bọn em cứ dây dưa không ly hôn được là vì mẹ của em. Bà đang bị bệnh, bà muốn có cháu trước khi lìa đời. Em biết Thành và chị có tình cảm với nhau, nên…

- Nên muốn tôi đẻ thay cô?

Ly không nói gì nữa, chỉ gật đầu. Cô ta là một người có tiền, tôi chắc chắn là như vậy. Nhưng điều tôi quan tâm hơn trong lúc đó ấy chính là, nếu như ngày xưa Thành tìm đến tôi cũng chỉ vì muốn tôi cho anh một đứa con?

Làm dâu chốn địa ngục (Phần 15) - 1

Nếu như ngày xưa Thành tìm đến tôi cũng chỉ vì muốn tôi cho anh một đứa con? (Ảnh minh hoạ)

Ôi, sao tôi lại phải đau đầu vì điều này chứ? Trước mắt tôi sắp là một cuộc ly hôn đầy khốc liệt, tôi còn phải chiến đấu để giành lại con, giành lại số tiền cho bố mẹ. Tôi không cần kiếm tiền, tôi chỉ muốn gia đình nhà chồng tôi hiểu ra, hoặc là khiến họ phải ân hận. Lấy lại số tiền của tôi từ tay họ chính là một việc nên làm.

- Sao chị không nói gì?

Tôi đáp:

- Xin lỗi, tôi không chấp nhận được. Cô tìm ai đó khác đi.

Tôi đứng dậy rời đi. Ly nói lớn:

- Nhưng anh ấy có tình cảm với chị.

Tôi quay lại:

- Có tình cảm hay không cô đâu biết được.

Chưa bao giờ gặp Ly, cũng chưa bao giờ biết cô ta là một người như thế. Cô ta cho rằng tiền của mình có thể mua được tất cả. Hay đây là cách cô ta muốn hạ thấp nhân cách của tôi?

Yến đưa Khoai cho tôi, thằng bé đã thân thiết với tôi hơn, giữa tôi và nó bắt đầu hình thành lại sợi dây liên kết vô hình. Thằng bé kêu đói, tôi mua cho nó một lốc sữa trong cửa hàng tiện lợi. Tháng sau tôi mới bắt đầu đến làm ở tiệm ăn nhanh, nên vẫn có thời gian để thu xếp cho Khoai được.

Đột nhiên Yến bảo:

- Thế mày vẫn chưa đi khám đúng không?

- Khám cái gì?

- Chuyện có con ấy.

- Giờ đâu phải là lúc nghĩ đến chuyện đó.

- Vậy mày có bao giờ tự hỏi, vì sao ông Việt phải thay đổi với mày không? Hay ông ấy cũng đang nghĩ điều tao đang nghĩ?

Điều nó đang nghĩ là gì? Là Việt muốn tôi có con nhưng tôi lại không thể cho anh ta một đứa con nữa hay không? Việc anh ta vứt bỏ Khoai đã là một cú đánh quá nặng nề vào tình cảm của tôi với anh, sự tin tưởng của tôi đã sụp đổ trước anh rồi.

Yến bóc hộp kẹo cao su, bỏ vào miệng hai viên rồi nói tiếp:

- Tao thì đã quyết định cả đời này sẽ không lấy chồng rồi. Nhưng tao vẫn muốn mày có được hạnh phúc bên người mình yêu. Vì mày không giống tao.

- Ý mày là tao không nên bỏ Việt sao?

- Lời nào của tao có nói như thế?

- Vậy ý mày là gì?

- Tao muốn mày tìm hiểu cho kỹ. Như vậy mới giành lại Khoai được.

Trời càng lúc càng nóng hơn, những cơn mưa vừa rơi xuống đất như đã khô ngay được. Tôi mua cho Khoai một cái kem, đợi nó ăn hết rồi mới bế về nhà. Trên đường về nó cứ hỏi tôi rằng khi nào thì nó phải về chỗ bà nội, rồi nó bảo nó muốn ở mãi với tôi. Điều đó khiến tôi vừa xúc động vừa tức giận mẹ chồng. Tôi sẽ không bao giờ nhường nhịn bà nữa. Dù có mang tội gì cũng được.

Việt thấy tôi bế Khoai về nhà thì như phát hoảng, anh quát tháo tôi ngay trước mặt con trai:

- Sao cô lại bế nó về đây? Mẹ vừa gọi điện cho tôi bảo cô đem nó về trước khi có chuyện xảy ra đấy.

Tôi mặc kệ anh ta, coi anh ta như không khí mà bước vào trong phòng. Việt đi theo, kéo Khoai ra khỏi tay tôi khiến thằng bé khóc thét. Chưa dừng lại ở đó, Việt nhốt Khoai vào một căn buồng riêng mặc cho hai mẹ con tôi lên tiếng cầu xin anh. Anh khoá lại, cất chìa khoá đi rồi nói đầy kiên quyết:

- Chốc nữa mẹ sẽ tới đón nó về.

Tôi như phát điên, chạy vào bếp và lấy một con dao chĩa về anh ta, hét lên:

- Mở ra.

Việt như bất ngờ về hành động này của tôi, anh ta cười cười:

- Cô định giết chồng đấy à?

- Anh có mở ra không thì bảo?

- Cô giỏi thì vào mà mở.

- Đưa chìa khoá cho tôi.

Tôi giơ con dao lên, Việt vẫn không tin rằng tôi có thể chém xuống. Đến khi lưỡi dao sượt qua mặt anh, và dừng lại ở cách vai anh chỉ chừng một xentimet thì anh ta mới run lên, giựt con dao ra khỏi tay tôi đáp ra.

- Cô dám làm thật à?

Tôi hằm hằm nhìn anh:

- Anh dám động vào con trai tôi, tôi còn có thể làm hơn thế.

Anh ta có lẽ hơi chùn bước trước vẻ hung dữ này của tôi, vì trước giờ tôi chưa bao giờ dám chống đối lại anh. Việt quay đi:

- Sắp ly hôn rồi, cô làm ơn để lại chút tình nghĩa cho chúng ta được không?

- Anh vẫn còn mặt mũi để nói điều này cơ đấy.

- Sao lại không dám nói? - Mẹ chồng tôi từ đâu xuất hiện với rất nhiều người trong họ hàng nhà chồng. Mấy người đó đều nhìn tôi bằng một đôi mắt thù địch. - Mọi người nhìn cho kỹ nhé, đây chính là con dâu nhà này. Nó vừa định chém chết chồng nó đấy. Con trai thì không quản sống chết, cứ thế bế về nhà.

Bà ta đúng là như một con gián, có làm mọi cách cũng không khiến bà suy yếu đi. Tôi nhếch môi bảo:

- Con tưởng mẹ còn đang ở nhà hành hạ bố chồng vì ông ta ngoại tình chứ?

Có tiếng bàn tán xôn xao từ đâu đó. Mẹ chồng tôi biết tôi trước giờ chưa từng dám làm điều gì khiến gia đình phải mất mặt, nhưng không ngờ lần này tôi lại nói hết ra.

- Mày câm miệng cho tao.

Tôi lấy điện thoại và giơ lên:

- Mẹ đi đánh ghen, giờ đã có hết ở trên mạng rồi. Mẹ đối xử với chồng cũng đâu có tốt đẹp gì hơn con.

Làm dâu chốn địa ngục (Phần 15) - 2

Anh dám động vào con trai tôi, tôi còn có thể làm hơn thế. (Ảnh minh hoạ)

Việt trợn mắt bước đến giật điện thoại của tôi, anh như không hề biết đến chuyện này. Trong mắt anh trước giờ, bố mẹ luôn là một tấm gương hoàn hảo mà. Cả nhà họ tự đem ra thờ phụng nhau, đến khi một người lộ ra thứ khiến họ không hài lòng thì họ lại cảm giác như trời rung đất chuyển.

- Mẹ, thế này là sao? - Việt hỏi lại.

Mẹ chồng tôi cướp lại điện thoại, tắt đi, nói giọng không mấy hài lòng:

- Tất cả là tại bố mày.

- Để con đi hỏi bố.

Mẹ chồng tôi hét lên:

- Không việc gì phải hỏi. Mày đứng lại đó!

Việt lập tức đứng khựng lại, anh ta cũng giống như bố, sợ mẹ một phép. Đột nhiên từ trong buồng có tiếng khóc của Khoai, chắc nó sợ hãi lắm. Trong ấy vừa tối vừa ẩm thấp, thằng bé chưa bao giờ phải chịu cảnh này. Một gia đình tan nát thì cớ sao phải đổ hết mọi thứ lên đầu đứa trẻ?

Tôi cất giọng bảo:

- Các người đang bạo hành trẻ em đấy biết không? Có nghe thấy tiếng khóc của con tôi không? Ở cái gia đình thối nát này, tôi có đủ những bằng chứng để tố cáo các người ra toà. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người nếu hôm nay con tôi có mệnh hệ gì.

Việt im lặng một lúc, cuối cùng anh ta phải đưa chìa khoá cho tôi, mệt mỏi nói:

- Căn nhà này và con trai, cô chọn cái gì thì hãy lấy đi. Tôi không thể làm gì khác hơn cho cô được.

Tôi đương nhiên sẽ chọn con mình. Anh ta biết vậy mà. Anh ta không cần đứa con trai của mình, anh ta chỉ muốn tiền bạc vật chất! Tôi cười thầm trong lòng. Người đàn ông này từng là một ai đó cao cả, quan trọng trong lòng tôi kia đấy.

Mẹ chồng tôi hét lên như bị ai cướp đi kho báu của mình:

- Không được, mày không có quyền.

Tôi mở cửa và bế Khoai đi, mặc kệ bà ta có nói gì. Tôi đã được sự đồng ý của Việt rồi.

Mẹ chồng tôi định lao người ra, nhưng đã bị Việt giữ lại.

- Mẹ, con có thể mang về một đứa cháu khác. Chỉ năm tháng nữa thôi.

Một tiếng sét rạch ngang tâm trí. Tất cả mọi thứ đều trở nên nín lặng ngay sau đó. Một sự im lặng thật nặng nề. Năm tháng? Tôi dừng lại. Anh ta nói vậy là sao? Anh ta đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài?

Mọi sự tính toán của Việt đều đã lộ rõ, anh ta không còn yêu Thanh nữa, thậm chí còn từ bỏ đứa con trai của mình. Thanh sẽ làm gì để trả thù anh ta? Về phía Thành, liệu trước kia anh ta quen Thanh chỉ để cô đẻ thuê giúp anh một đứa con trai, nhưng người tình lại không bằng trời tính? Cuộc đời Thanh rồi sẽ ra sao với cuộc hôn nhân đầy đau khổ này?!

Đón đọc phần 16 truyện dài kỳ: Làm dâu chốn địa ngục vào 19h00 ngày 19/7 tại mục Eva Yêu.

Làm dâu chốn địa ngục (Phần 14)
Một phút sau, cửa xe mới mở ra. Người bước xuống là một phụ nữ xinh đẹp. Cô ta bước đi rất vững vàng trên đôi guốc cao gót. Sau đó cô ta mặc kệ những...
Lan Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Hai tháng trước, cô từng là người yêu của anh. Tay trong tay xuất hiện trước ống kính, đi ăn, đi uống, đi bất cứ nơi đâu. Nhưng giờ đây ngồi...

Cô gái bỏ về quầy nước, không để ý gì đến Trường nữa. Trường vẫn không thể nào rời mắt khỏi cô. Sự quên lãng làm anh thấy khó chịu. Anh chắc...

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngôn tình