Tôi đã cố gắng rất nhiều vì anh và rồi...cuối cùng tôi đã tìm thấy anh
Tôi gặp em vào một sáng sớm trời còn đẫm hơi sương, giữa sân trường. Từng cơn gió lạnh ùa đến cuốn tung những chiếc lá chẳng còn màu xanh...Tôi nhận ra đông về khi áo khoác mỏng chẳng đủ ấm, tắm nước lạnh mỗi đêm trở thành một điều gì đó quá xa xỉ. Tôi nhận ra đông về khi quần sooc ngắn dần ít xuất hiện ngoài phố, legging và quần tất đen sì lên ngôi. Tôi nhận ra đông về khi cây thôi không còn xanh lá, nền trời xám xịt âm u và từng cơn gió thốc lạnh.
Mùa đông đến thật rồi!
Sáng sớm xách xe phi đến trường, áo len dày ấm áp, converse cao cổ bao lấy chân. Tôi không phải một thằng con trai ngang tàng sẵn sàng mặc một manh áo mỏng phi ầm ầm giữa cái tiết trời như thế này. Tôi cẩn thận với sức khỏe của mình. Sức đề kháng không tốt lắm, tôi ghét sụt sịt vào mùa đông. Thật tệ! Bị cảm, uống thuốc, buồn ngủ. Hệ quả tất yếu. Và giữa tiết đông lạnh căm căm thế này, việc rất muốn ngủ mà chẳng thể cuộn tròn trong chăn ấm thật kinh khủng.
Tôi không muốn ốm vào giữa đông lạnh. Vì thế, tôi rất cẩn thận với sức khỏe của mình. Và hình như, em cũng vậy.
Tôi gặp em vào một sáng sớm trời còn đẫm hơi sương, giữa sân trường. Từng cơn gió lạnh ùa đến cuốn tung những chiếc lá chẳng còn màu xanh. Em mặc một áo khoác len dày, quần đen và converse màu đỏ. Tóc em buông xõa, lọn tóc to ánh màu đồng. Chiếc khăn len đỏ rực, to sụ quần nhiều vòng quanh cổ, che gần nửa gương mặt em. Đúng vậy, chiếc khăn ấy rất lớn, rất sáng, sáng rực cả một góc đông u ám.
Tôi gặp em vào một ngày đông và yêu em từ đấy (Ảnh minh họa)
Có lẽ vì chiếc khăn ấy mà tôi ấn tượng với em. Ấn tượng với em, lại phát hiện ra rằng nụ cười em rất đẹp. Nụ cười nở rộ trên môi, bừng sáng cả khuôn mặt. Không hề khó cho một nick FB, một số điện thoại và nhất là một cái tên. Tôi thường gọi em là Len, vì ấn tượng ban đầu.
Len là một cô bé dễ cười, em cười đẹp, tiếng cười giòn tan. Như ngắng ngày không mây, rạng rỡ và óng vàng.Tôi bắt đầu nhắn tin cho em, một tin nhắn làm quen đơn giản: “Love ur smile, the girl’s in red. Coffee with me, ok?” Tôi chẳng hề giỏi tiếng anh. Rất nhanh sau đó, tôi nhận được một tin nhắn trả lời “Đồng ý. Nhưng mà, trà sữa được không?!?”Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều hôm ấy. Mưa phùn nhẹ, ghế đá sân trường, hai cốc trà sữa đầy đá lạnh.Em vẫn khăn len đỏ ấm rực, đến bên tôi chẳng chút thắc mắc “Là anh phải không?” Như đã quen từ rất lâu rồi, em tự nhiên ngồi xuống bên tôi, khoe lúm đồng tiền rất sâu. Tôi đưa em ly trà sữa trên tay. Bạc hà chocolate, vị mà tôi thường uống.
“Sao anh biết em thích vị này?!?” Em nhìn tôi cười tít mắt, môi hồng chu lên.
Tôi ngạc nhiên nhìn em, lại một thoáng xao động. Tôi bật cười. Hình như đã thích em mất rồi.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên?!?
Làm gì có.
Thích vu vơ!! Gió mỗi sớm mai đâu thể tạo nên cơn bão lớn?
Chúng tôi quen nhau từ buổi chiều hôm ấy. Gió se lạnh và mưa dịu dàng.
***
Tháng 12 tôi bù đầu trong lịch học dày đặc, những buổi luyện đề dồn dập. Stress. Chọn con đường mà tôi muốn, sẽ khó khăn. Theo con đường mà bố mẹ đã vạch sẵn, là điều đúng đắn hơn? Hoang mang và mất phương hướng.
Tôi bộn bề trong những hoạch định cho tương lai, bỏ quên đi vài điều thực sự quan trọng. Đều đặn mỗi tối, Len nhắn tin chúc tôi ngủ ngoan, một vài tin nhắn qua lại. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Đôi khi, em p.m tôi trên FB. Một vài lần, tôi trả lời. Những lần khác, tin nhắn của em lẫn trong hàng đống noti mà tôi bỏ quên mất. Thức đêm khiến tôi không thể dậy sớm vào mỗi sáng mùa đông. Vẫn converse cao cổ, vẫn áo len dày ấm áp. Chẳng hiểu sao, cái lạnh thấm vào người khiến tôi lên cơn sụt sịt
Giờ Địa lý, tôi nổi hứng bùng học. Nhớ đến khuôn mặt lúc nào cũng buồn bã và giọng nói không âm sắc của bà giáo sắp đến tuổi về hưu, bỗng nhiên tôi thấy sợ.
Tôi thả mình xuống một ghế đá nơi gốc cây rất to, mắt khép hờ. Phải hơn một tháng rồi, giờ mới có thể tĩnh lặng đôi chút. Gió thổi nhẹ, dần dần chìm vào trong giấc ngủ. Tôi thoáng thấy một sắc đỏ lướt qua.“Nhớ em không?!?”
Tiếng nói lanh lảnh, mơ hồ. Giọng nói rất quen. Tôi giật mình, mở mắt.“Sao em lại ở đây?”
Len tròn xoe mắt nhìn tôi, em lại cười. Lúm tiền rất sâu, nụ cười rực rỡ. Hình như, rất lâu rồi tôi mới lại nhìn thấy nụ cười ấy, ở khoảnh khắc gần như thế này. Tôi chợt nhận ra, tôi đã quên mất điều gì. “Của anh này.” Len đưa tôi chiếc khăn len đỏ to sụ, rất dày “Giáng sinh vui vẻ.” Thậm chí tôi còn không thể nhớ nổi hôm nay là Giáng sinh. Ngỡ ngàng. Nghe văng vẳng bên tai những tham âm vui tươi quen thuộc.
“Này em, màu đỏ là màu của mùa đông phải không?”
“Sao anh lại hỏi vậy?”
“Đến ông già Noel còn mặc một bộ đồ đỏ rực từ đầu đến chân cơ mà.”
Niềm hy vọng không phải do ai ban phát mà là tự bản thân tìm thấy được. Hạnh phúc cũng vậy. (Ảnh minh họa)
Em nhìn tôi, bật cười. Len vẫn thường dễ cười như vậy. Tôi yêu cái cách em cười, khóe môi mở rộng và ánh mắt rất trong. Bất giác, tôi đưa tay chạm vào má em. Cặp má phính lại càng mềm hơn khi đông về. Len mở to mắt nhìn tôi, ngạc nhiên và thôi không còn mỉm cười.
Tôi cúi xuống, rất chậm, chạm môi mình lên trán em, rất nhẹ. Len vẫn giữ nguyên nét mặt ngây ngô ấy, nhìn tôi.Gió đông từng cơn tràn qua, rất lạnh. Khăn len đỏ, ấm áp. Liệu em có cảm nhận được rằng, tôi đã thôi không còn sợ cái lạnh của mùa đông, từ khoảnh khắc ấy. Khi em đưa tôi chiếc khăn len màu đỏ. Gió mỗi sớm mai cũng có thể tạo nên cơn bão lớn. Chỉ là, cần chút xúc tác thôi…
***Có một người con trai mà tôi đã thích đơn phương từ lâu. Anh không đẹp trai nhưng anh cao cao gầy gầy và có một cặp kính trên sống mũi. Anh không phong trần, mà trái lại, anh luôn ấm sực mỗi khi đông về. Có một lần, thấy status của anh trên FB “Đông lạnh. Không được ốm. Phải ấm áp thôi”, tôi lập tức mỉm cười tự hỏi, điều gì khiến anh không thể ốm vào mùa đông, chứ không phải là bất kỳ mùa nào khác.
Thực ra, tôi chưa bao giờ cố công tìm câu trả lời. Chỉ cần biết là, anh luôn thích ấm áp khi đông về. Ngay sau đó, tôi đã khoác ngay lên mình thêm một lớp áo khoác, khăn len đỏ và converse cao cổ.
Kẻ yêu đơn phương có bao giờ thôi hành động ngốc nghếch không? Có! Khi thôi không còn yêu đơn phương nữa. Anh thường hay đến muộn, còn tôi, lại luôn đến sớm. Tôi không thể từ bỏ thói quen cố hữu của mình chỉ vì một người thậm chí còn không mấy quan tâm đến sự tồn tại của tôi.
Dậy sớm vào mỗi sáng mùa đông, đến trường khi cổng trường vừa mới mở. Sương mờ, cacao nóng, một cuốn sách dở dang. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng đến cảnh sẽ gặp anh vào buổi sáng hôm đó. Và cũng sẽ chẳng ngờ tới tin nhắn tôi nhận được buổi tối vài ngày sau đó.
Tình cảm đơn phương vốn một mình gặm nhấm. Khi vui, khi buồn. Được đáp lại hay không, không phải việc quá phải để tâm. Nay, tình cảm ấy đột nhiên bị xáo động. Khiến tôi vừa vui thích, lại vừa hoang mang, lo sợ.Điều tôi lo sợ hình như đã đến. Một thời gian ngắn sau những tin nhắn đùa vui mỗi tối, những câu chuyện tạp nham mỗi sáng, anh dần quên mất tôi.
Cảm giác bị lãng quên là một cảm giác khó chịu đến không tả. Nó còn tệ hơn cả bệnh cảm cúm mùa đông. Tôi đã khóc, một chút, cho thứ cảm xúc tôi chưa bao giờ có được. Trời mỗi lúc mỗi lạnh, cũng là khi những bản nhạc giáng sinh vang lên thường xuyên hơn. Đột nhiên, tôi nghĩ, cần phải làm điều gì đó cho anh. Chẳng còn thời gian cho những ủy mị khóc lóc. Cố gắng làm một điều gì đấy, chẳng phải là có ý nghĩa hơn sao?
Niềm hy vọng không phải do ai ban phát mà là tự bản thân tìm thấy được. Hạnh phúc cũng vậy. Màu đỏ là màu của mùa đông ( Đến ông già Noel còn ưa sắc đỏ cơ mà ). Vì thế, tôi đã chọn len đỏ cho chiếc khăn dành tặng anh.
Đan một chiếc khăn bình thường là một việc đơn giản, nhưng không phải đối với một đứa con gái vụng về và hậu đậu kinh khủng như tôi. Thức hàng đêm không còn là việc xa lạ. Thói quen dậy sớm mỗi sáng, dần gác lại.Khăn len đỏ cho ngày đông ấm áp, hy vọng, anh sẽ nhớ ra được anh đã quên mất điều gì… nụ cười của anh đã đánh rơi ở đâu mất rồi?
24/12, mang khăn len đến trường, chờ anh và tìm anh.
Cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy anh rồi.