Sự xuất hiện của Hải lúc này càng khiến cô khổ sở và khó chịu. Anh đến để làm gì chứ? Nhìn xem cô thê thảm ra sao, khổ sở thế nào ư?
Dung ngồi ở trong góc ở phòng tạm giữ của sở cảnh sát, gục đầu xuống với vẻ mệt mỏi. Từ lúc rời khỏi bệnh viện cho đến lúc này đã được hơn nửa ngày, cơ thể của người phụ nữ vừa sinh con lại không được tẩm bổ gì, không thể chống đỡ được quá lâu.
Dung dựa đầu vào song sắt, tóc tai lòa xòa xuống trước mặt. Mấy người phụ nữ bị giam giữ cùng phòng đều nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng và dè chừng. Cũng phải thôi, trông cô bê bối và rối bù, chẳng ra dáng người mà giống như một kẻ điên.
Cảnh sát đã tra hỏi một vai lần, nhưng Dung vẫn nhất quyết không chịu hé răng nói một lời nào, suốt quãng thời gian bị nhốt ở đó, cô chỉ lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại một câu.
- Đó là con của tôi.
Dung thì thào, bám lấy song sắt của phòng tạm giữ.
Mấy người phụ nữ kia nhìn cô với ánh mắt lo sợ, chẳng ai bảo ai mà đều đồng loạt xúm hết lại về phía góc đối diện.
Cánh sát trực ban không chịu nổi mấy lời lải nhải của Dung, anh ta cầm cái dùi cui và gõ vào song sắt.
- Im cái mồm vào. Cô tưởng nói thế thì tôi sẽ sợ cô à?
Dung vẫn chẳng có biểu cảm gì ngoài đờ đẫn. Đôi mắt vô hồn hướng về phía khoảng không trước mặt. Tay cảnh sát trực ban bực bội, hắn nhận được điện thoại của ai đó, trẻ lời ngắn gọn với vẻ bực dọc rồi ném cái dùi cui xuống sàn và bỏ đi khỏi phòng tạm giữ.
Chỉ chờ có thế, Dung nhào đứng lên, tìm mọi cách để chui ra khỏi song sắt, nhưng dù cố gắng đến mấy thì cô cũng chỉ lọt được cánh tay và một chân ra ngoài.
Cũng phải thôi, trông cô bê bối và rối bù, chẳng ra dáng người mà giống như một kẻ điên.
Dung tức giận gào lên, những tiếng gào líu ríu dính vào nhau, cô thậm chí còn vung tay vung chân loạn xạ và đạp vào những song sắt chắc chắn đó. Chẳng có gì suy chuyển.
Dung quỳ sụp xuống sàn, khóc nấc lên.
- Đứng dậy.
Tiếng của Hải vang lên ngay trên đỉnh đầu cô. Dung ngước lên. Sự xuất hiện của Hải lúc này càng khiến cô khổ sở và khó chịu. Anh đến để làm gì chứ? Nhìn xem cô thê thảm ra sao, khổ sở thế nào ư? Có phải anh cùng với Lucy đều muốn bắt nạt và hành hạ cô không? Đứa bé là con của anh, hẳn nào, chắc chắn anh có nhúng tay vào chuyện này.
Những suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu Dung khiến cô phát điên. Dung đứng bật dậy, thò tay qua song sắt và túm lấy cổ áo của Hải.
- Anh hả hê lắm đúng không? - Hai mắt Dung đỏ ngầu, nước mắt đọng xung quanh gò má, nhưng cô không khóc nữa. Trong mắt cô như thế là một mối hận thù mà dù có chết đi cô cũng không thể quên được. - Bắt con của tôi đi, anh vui lắm đúng không? Anh với cô ta đang sống với nhau hạnh phúc lắm chứ gì? Tôi sẽ không để cho các người được yên đâu. Tôi sẽ giết hết mấy người!
Dung gào đến mức khản cả cổ, tay nắm chặt cổ áo của Hải và lắc mạnh. Anh nắm lấy bàn tay cô giữ lại, quát lên, át cả tiếng của Dung đi.
- Thôi đi!
Dung giật mình, không ngờ anh sẽ quát lên với mình. Ngay cả lúc còn yêu nhau, anh cũng chưa bao giờ làm thế với cô. Nhưng giờ thì mọi chuyện đã khác rồi.
- Anh còn to mồm ư? Anh có gì đáng tự hào chứ hả? Anh ngoại tình, anh nghi ngờ tôi, anh còn bắt cóc con tôi. Anh làm được cái gì hay ho chứ?
- Anh xin lỗi. - Hải nhỏ nhẹ nói. Một câu ngắn ngủn như thế nhưng lại đủ sức nặng để làm Dung lặng người đi.
- Anh nói gì cơ?
- Xin lỗi em. - Hải cũng cúi đầu xuống, anh chẳng thể nhìn vào mắt cô được nữa. Anh cảm giác như mình bị bóc trần dưới ánh mắt ấy, rằng anh hiện lên là một kẻ xấu xa và vô trách nhiệm, ngu ngốc biết chừng nào.
- Giờ anh xin lỗi có tác dụng gì không?
Dung bất chợt buông tay xuống. Cảm xúc sau khi đạt đến cao trào thì từ từ lắng lại. Cô cũng quá mệt mỏi để làm loạn.
Thường cùng một vị cảnh sát bước vào. Cửa sắt phòng tạm giữ được mở ra và Dung được kéo ra ngoài. Thường túm lấy vai cô, lật qua lật lại và luôn miệng hỏi cô có sao không. Dung không trả lời. Cô không rời mắt khỏi Hải được.
Vẻ hối hận của anh, đáng buồn thay, lại khiến cô đau lòng chứ không phải giận giữ.
- Làm sao mà họ thả tôi?
- Anh nói là em bị tâm thẩn, chứng ảo giác vì trầm cảm sau sinh.
Dung trừng mắt nhìn Thường, không thể nào tiếp nhận nổi câu trả lời đó của anh ta.
- Ngay cả anh cũng không tin tôi hay sao? Anh nói tôi điên ư? Tôi không điên!
Dung hét lên và thở hổn hển. Hải ôm chặt lấy cô.
- Em không điên. Không ai nói em điên hết. Đừng tự làm khổ mình. Em như thế này, làm sao có thể tìm lại con?
Dung sững người. Ừ, đúng rồi, cô cứ rối tinh rối mù lên như vậy thì làm sao đòi lại được con từ tay của Lucy chứ?
- Thế tôi phải làm sao?
- Đi về. - Hải nói. - Ở yên bệnh viện, ăn uống nghỉ ngơi cho tốt vào, anh sẽ đưa con về cho em.
Nói rồi, anh nắm tay Dung, kéo cô đi.
***
- Anh nghi ngờ em? - Lucy gắt lên với Hải. - Này, anh hơi quá đáng rồi đấy.
Trong lời nói của cô ta đầy vẻ không tự nhiên, biểu hiện điển hình của một người đang nói dối. Hải đoan chắc rằng Lucy đang che giấu anh, sự thật về đứa bé mà cô ta đưa về nhà.
Dung luôn miệng nói đó là con của cô, rằng Lucy đã bắt cóc đứa bé. Tuy nhiên, chẳng ai có bằng chứng nào để chứng minh là Lucy đã làm thế. Nếu hiện tại hành động bất cẩn, họ có thể vào tù vì tội xâm phạm quyền riêng tư và bắt cóc trẻ em.
Hải thầm nghĩ, những gì họ cần làm, là đưa Lucy vào bẫy, hoặc chứng minh đứa bé là con của Dung và Hải.
- Em không sinh nó. Đột nhiên lại muốn nuôi nó làm gì? Trước giờ em đâu thích trẻ con?
Hải chất vấn. Lucy nhíu mày, bắt đầu cãi cự.
- Em từng không thích, chỉ thế thôi. Anh không thấy nó đáng thương sao? Em nhận nuôi nó ở bệnh viện vì bố mẹ bỏ rơi.
- Làm sao anh tin được đây?
Hải dồn Lucy vào bước đường cùng, chỉ cần xét nghiệm ADN là xong, không phải hay sao?
- Vậy thì đi xét nghiệm ADN đi.
Hải sững người, không ngờ Lucy lại là người nói ra câu đó trước cả anh. Anh vốn định dồn Lucy vào thế hiểm, nếu đứa bé thật sự là con của anh và Dung, cô ta sẽ không dám liều lĩnh chấp nhận xét nghiệm máu và mẫu gen như thế. Nhưng cuối cùng chính cô ta lại là người đề nghị trước. Xem ra cô ta đã có chuẩn bị, hoặc đây là cái bẫy mà thôi.
- Được. Xét nghiệm đi.
Sau cùng, Hải vẫn đồng ý. Để xem cô ta có thể giở trò gì.
Trong lời nói của cô ta đầy vẻ không tự nhiên, biểu hiện điển hình của một người đang nói dối.
***
Thường ngồi trước bàn đăng ký, nhìn người giám hộ với vẻ mặt chăm chú.
- Tôi muốn hỏi về thủ tục đăng ký nhận con nuôi, các bé bị bỏ rơi tại bệnh viện.
Người đàn ông đó đưa cho anh ta một tờ đơn và cái bút. Thường lắc đầu và trả lại tờ đơn đó cho anh ta, quyết định hỏi thẳng.
- Cách đây một hai ngày gì đó, có cô gái nào đến đây và nhận nuôi một bé trai mới sinh không?
Người đàn ông nghĩ ngợi một chút, rồi trả lời có. Anh ta lấy ra một ít giấy tờ biên bản chứng minh và cả thông tin của Lucy. Thường sững người lại. Lucy thật sự đã nhận nuôi một đứa trẻ hay sao? Lại trùng hợp ở chính bệnh viện này nữa?
Tại sao lại có chuyện như vậy chứ?
Thường tái mặt. Anh run rẩy cầm tờ thông tin trong tay, không biết tiếp theo mình nên làm gì. Trước hết, hãy cứ cầm cái này về đưa cho Hải, mọi người cùng bàn luận vẫn tốt hơn là để mình anh quyết định.
***
Tối ngày hôm đó, Hải, Thường và Dung cùng ngồi chụm đầu vào nhau trong phòng bệnh của cô, tất cả chỉ đợi chờ một tin nhắn hoặc một cuộc gọi, một Email gửi từ trung tâm xét nghiệm ADN.
Không ai dám mở miệng nói câu gì. Tất cả bọn họ chỉ còn bấu víu vào lúc này được nữa thôi, hi vọng để tìm ra bé Yên, con của Dung.
Đúng hẹn, trung tâm xét nghiệm gửi Email về cho Hải. Anh nhanh chóng mở ra xem đó là gì. Nhưng chẳng ai trong số họ có thể vui mừng được. Lucy đã làm quá tốt.
Đứa bé không có ADN trùng với bất kỳ ai trong số hai người họ. Kết quả giám định cho thấy, đứa bé của Lucy không phải con của Hải và Dung.
- Không thể thế được. - Dung thốt lên, buông thõng tay xuống giường.
Dung, Hải và Thường phải làm sao? Rốt cuộc con của Dung đang ở đâu? Và đứa bé trong tay Lucy là ai? Hay tất cả chỉ là một lời dối trá công phu mà Lucy dựng lên? Bà Hằng sẽ chấp nhận đứng ngoài cuộc và nhìn con trai mình dằn vặt với chính bản thân như vậy ư? Đón đọc truyện dài kỳ Nàng dâu trong mộng vào 19h00 ngày 08/08 tại mục Eva yêu. |