Đến giờ khi kể lại câu chuyện của mình, tôi vẫn nghĩ nó chỉ có thể xảy ra trong phim. Tôi đã từng yêu một người hơn cả bản thân, làm mọi thứ cho anh ta. Nhưng cuối cùng lại nhận một sự phản bội đắng ngắt.
Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình khá giả. Bố mẹ tôi kinh doanh nhà hàng nên từ sớm tôi cũng được tiếp xúc và học hỏi kinh nghiệm từ bố mẹ. Tôi quen T. từ hồi đại học, anh hơn tôi 1 khóa. Anh đẹp trai lại cực kỳ cao ráo, tính tình thì ngoan ngoãn, không ăn chơi, rượu chè, cờ bạc. Cả hai cũng đã ra mắt gia đình nhau, bố mẹ anh thì quý tôi hơn vàng, thường xuyên mời tôi về ăn cơm.
Yêu T., tôi không tiếc anh bất kỳ thứ gì. Đi ăn, đi chơi tôi đều là người trả tiền, bởi tôi biết nhà anh không được khá giả như nhà tôi. Tôi đầu tư quần áo, giày dép,... cho anh. Sẵn có ngoại hình, ăn mặc đẹp vào, trông anh không khác gì người mẫu trên báo. Bởi thế dẫn anh đi gặp bạn bè, tôi vô cùng hãnh diện. Đứa nào cũng xuýt xoa ghen tị vì tôi may mắn gặp được người yêu bảnh trai, lại hiền lành.
Anh đẹp trai lại cực kỳ cao ráo, tính tình thì ngoan ngoãn, không ăn chơi, rượu chè, cờ bạc. (Ảnh minh họa)
Ra trường được hơn 1 năm, tôi làm việc cho gia đình để sau này tự kinh doanh riêng thì tin vui đến. Tôi có thai. Nhà anh mừng lắm, giục cưới nhanh. Hai bên gia đình đã tiến hành dạm ngõ, ăn hỏi. Chỉ chờ tổ chức đám cưới thì một biến cố lớn xảy đến với nhà tôi: gia đình tôi phá sản, bố tôi bị một nhân viên thân tín lừa, phải gánh 1 khoản nợ khổng lồ.
Tài sản bị tịch biên, căn nhà ở trung tâm thành phố cũng mất, gia đình tôi phải thuê một nhà trọ xập xệ ở tạm. Tôi quá hoảng loạn vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên liên lạc với T. hòng tìm 1 chỗ dựa tinh thần, thì anh cũng biến mất. Tôi tới nhà anh. Mẹ anh ra với gương mặt lạnh lùng, khác hẳn với thái độ đon đả mọi khi: "Cô đến đây làm gì?". Tôi không hiểu ý bà là sao, bình thường bà vẫn "mẹ, con" với tôi mà.
- Con đến tìm T. Con gọi mãi mà anh ấy không bắt máy.
- T. nó bận đi làm rồi. Cô đừng làm phiền nhà tôi nữa. Giờ gia đình cô phá sản, nợ nần chồng chất, tôi nghĩ đám cưới nên hủy bỏ thôi. Còn cái thai, tranh thủ lúc nó còn bé thì xử lý đi. Giờ đẻ ra lấy gì mà nuôi!
Tim tôi như thắt lại khi nghe những lời nanh nọc đó.
- Nhưng đó là cháu của mẹ mà?
- Con cháu gì? Ai là mẹ cô? Thôi thôi cô về đi. Đừng bao giờ đến đây nữa.
Cảm thấy mặt đất dưới chân cũng như sụp xuống đến nơi, tôi khóc cạn nước mắt. (Ảnh minh họa)
Tôi gọi điện cho T., số điện thoại thuê bao. Cảm thấy mặt đất dưới chân cũng như sụp xuống đến nơi, tôi khóc cạn nước mắt. Nhưng khi về tới nhà, thấy bố mẹ vừa trải qua vài hôm mà đã như già đi hàng chục tuổi, tôi nghĩ mình không thể chìm đắm trong đau khổ được.
Tôi bàn với bố mẹ việc vực dậy. Quan trọng nhất là phải có vốn. Tôi may mắn được một số bạn bè thân thiết giúp đỡ, cho vay mà không lấy lãi. Chúng tôi bắt đầu từ con số 0 với 1 cơ sở chuyên đồ ăn vặt online. Tôi cũng nhờ người am hiểu về công nghệ giúp quảng cáo sản phẩm trên mạng. Đúng là đến lúc hoạn nạn mới biết ai là người thực sự tốt với mình.
Cứ thế, tôi vác cái bụng bầu ngày càng lớn đi khắp thành phố để ship hàng. Bố mẹ tôi ở nhà lo nhập nguyên liệu, nấu nướng, đóng gói, nhận đơn,... Không ai nhắc đến T., con rể hụt của bố mẹ. Ông bà cũng không muốn làm tôi thêm tổn thương, suy nghĩ.
Đến giờ, con trai tôi đã được 4 tuổi. Với tầm nhìn sắc sảo của bố, cơ sở của chúng tôi đã mở rộng quy mô, chuyên cung cấp sỉ - lẻ các sản phẩm quà vặt. Tôi cũng tự mình mở một quán ăn cho học sinh, sinh viên. Khoản nợ ngày xưa đã trả được hết, gia đình tôi vừa mua được một căn hộ chung cư rộng rãi, không phải ở trong phòng trọ chật chội và nơm nớp lo sợ người đến đòi nợ.
Giờ tôi sẽ chỉ sống vì bản thân, bố mẹ và đứa con trai bé bỏng. (Ảnh minh họa)
Sau khi ruồng bỏ tôi 2 năm, T. lấy vợ. Nhưng vừa rồi anh ta bỗng liên lạc với tôi, mong tôi cho được gặp con. Tôi từ chối. Cả gia đình anh ta tới nhà tôi để nói chuyện, xin tôi tha thứ và nhận con, nhận cháu. Tôi chỉ nói:
- Con tôi do tôi đẻ ra, nuôi lớn, nó mang họ của tôi nên không phải con cháu nhà nào khác cả. Anh T. cũng lấy vợ rồi, thừa sức đẻ vài đứa nữa. Mong nhà bác về cho.
Mẹ anh bỗng khóc lóc:
- Bác xin lỗi, là do bác. Vợ thằng T. không đẻ được. Giờ bác chỉ mong cháu cho thằng bé được có bố, có ông bà nội thôi.
Tôi cười nhẹ, hóa ra vì thế họ mới nhớ tới đứa cháu mà ngày trước họ đã ruồng rẫy.
- Bố và ông bà nội của con tôi đã chết lâu rồi. Thôi muộn rồi. Bác về cho.
Giờ tôi chỉ muốn sống vì bản thân, bố mẹ và đứa con trai bé bỏng. Những con người đó đã tàn nhẫn đẩy tôi xuống vực sâu của tuyệt vọng, đã quay lưng khi tôi cần họ nhất, thì giờ họ cũng không xứng đáng nhận được bất kỳ thứ gì từ tôi, kể cả là sự thương hại.