Cô cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Muốn đi đâu đó thật xa, không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa và cũng không bao giờ muốn nhắc lại quá khứ. Song tất cả những gì cô nợ nơi này là quá nhiều.
Cô vừa ra khỏi trại giam sau ba năm với tội danh cố ý gây thương tích, cuộc đời vốn tươi sáng nay trở nên tăm tối ở tuổi 30. Toàn bộ sự nghiệp đã mất, tình yêu cũng không còn tồn tại, cô là một kẻ thất bại bị xã hội ruồng bỏ. Tất cả chỉ vì anh. Biết cô trở lại, anh làm tất cả để dày vò cô. Hòng muốn cô phải chịu quả báo. Nhưng càng vùi dập cô anh mới càng biết, cô đã không còn ngông cuồng và hiếu thắng như xưa nữa. Đặc biệt, cô đã chẳng còn tình cảm với anh. Đó là một điều tốt, tại sao anh lại thấy bực bội thế này! Đón đọc truyện dài kỳ: Tình yêu không nhân nhượng vào 19h00 ngày 7/1 tại mục Eva Yêu. |
Sự điên cuồng của Nghị luôn là một con ác thú nằm ẩn sâu trong tăm tối, nó sẽ không bao giờ bộc lộ ra nếu không bị kích thích. Bù lại, anh không phải là người dễ bị kích thích. Lần duy nhất anh khiến người khác sợ hãi chính là lần anh nhìn thấy Nhi gây ra vụ tai nạn liên hoàn ấy. Anh còn tưởng rằng mình sẽ giết Nhi. Giờ đây lại là cô đã thả con ác thú ấy ra, khi mà anh mới nghe tin Hiệp sẽ cưới cô.
Nhi không biết chuyện đó, cô sẽ không bao giờ biết được Hiệp đã chuẩn bị cho một buổi cầu hôn, anh đã về nói với mẹ rằng muốn cưới Nhi và chăm sóc cho Nhi. Giờ đây, ở trong căn phòng này, Nhi chỉ biết được rằng mình vừa bị ép phải nhảy vào một cuộc hôn nhân mà mình không mong muốn.
- Khi tôi còn trẻ và đẹp, anh khinh ghét tôi, giờ đây tôi không còn gì cả, còn từng ngồi tù vì anh, anh lại muốn cưới tôi. Tại sao chứ?
Nghị đứng dậy, anh vơ lấy hộp nhẫn và bước ra cửa sổ ngắm nhìn. Ánh sáng chiếu vào viên kim cương khiến nó ánh lên những tia sáng lấp lánh. Nhi hỏi anh tại sao lại muốn cưới cô khi cô là một kẻ chẳng có gì ư? Cô không ý thức được bản thân mình là ai, cái việc cô từng yêu anh và không yêu anh nó cũng khác nhau. Cô là của anh, và mãi mãi là như vậy. Tại sao cô lại có quyền tước bỏ điều đó?
- Tôi sẽ không bao giờ cưới anh cả, dù anh có làm gì Hiệp.
Cô không có đủ tình yêu để bỏ hạnh phúc cả đời ra giúp đỡ Hiệp, hà cớ gì anh phải mang Hiệp ra uy hiếp cô?
Nghị tiến đến giữ lấy vai của Nhi, anh muốn để cô biết rằng anh thật lòng với cô như thế nào:
- Nếu như Hiệp cầu hôn em, em cũng sẽ cự tuyệt như thế này phải không?
- Đừng có hỏi tôi điều đó, chúng ta đã hết rồi, đây không phải điều anh muốn hay sao?
Nghị ngẩn người, anh nhìn ra trong đôi mắt của Nhi có một chút oán hờn. Cô ấy nói vậy nghĩa là đâu đó trong cô ấy vẫn còn một chút quan tâm đến anh. Cô ấy giận anh vì ba năm trước đã cự tuyệt anh. Nghị cảm thấy vui mừng. Cô làm tất cả để trả thù anh thôi.
- Tôi đứa hứa sẽ cưới Cẩm Tú, nhưng tôi không thể làm điều đó được, vì tôi không yêu cô ấy. Nhi người tôi yêu là em, giờ đây tôi sẽ bù đắp cho em tất cả.
Nhi giằng người ra. Anh ta điên rồi, tất cả những chuyện mà anh ta làm khiến cô hiểu thêm được bản thân đã từng đáng ghét như thế nào. Cô từng đeo bám anh kinh khủng hơn thế, giờ thì việc đó được lặp lại ở anh. Đây là quả báo của cô hay sao?
- Hãy cưới Cẩm Tú như lời anh đã hứa đi Nghị, xin anh đấy.
- Nếu tôi cưới cô ấy và vẫn nghĩ về em, em thấy cái nào sẽ tàn nhẫn hơn.
- Nhưng cô ấy đã theo anh suốt nhiều năm, tình yêu của Cẩm Tú còn nhiều hơn cả tôi đã từng dành cho anh. Đó là một tình yêu thuần khiết, cô ấy mới là người dành cho anh.
- Vậy là em muốn tôi cưới cô ấy?
- Phải, đó là điều tôi muốn nhất.
Nghị bật cười, trong anh nổi lên một sự cay nghiệt. Cô muốn bức anh phải tàn nhẫn với cô sao?
- Điều kiện của em là gì?
- Hả? - Nhi không hiểu được cái “điều kiện” mà Nghị nói.
- Nếu tôi cưới Cẩm Tú, em sẽ làm gì cho tôi?
Bộ anh ta là trẻ con sao? Trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ Nghị lạ là người như thế. Nhưng khi Nhi còn chưa nghĩ được ra cái điều kiện mà Nghị nói thì anh đã bật cười. Anh đặt lại hộp nhẫn xuống bàn rồi đút tay vào túi quần, nói với Nhi như vừa hoàn thành một thương vụ lớn:
- Thế này nhé, tôi biết em đang nghĩ gì. Em đang sợ tôi.
Nhi không phủ nhận điều đó.
- Tôi sẽ suy nghĩ, cho tôi. Nhưng kể cả em không cưới tôi, cũng không có điều kiện gì thì tôi vẫn sẽ không lấy Cẩm Tú. Còn nữa, tôi sẽ không đảm bảo quyền lợi cho Hiệp.
Cô từng đeo bám anh kinh khủng hơn thế, giờ thì việc đó được lặp lại ở anh. Đây là quả báo của cô hay sao? (Ảnh minh hoạ)
Nhi nghiêng đầu nhìn anh, dẫu biết rằng anh đang lạt mềm buộc chặt nhưng cô không thể thừa nhận một điều rằng anh là một kẻ biết ăn nói. Chỉ có cô hiểu anh là một kẻ như thế nào mà thôi. Nếu anh đã nhắm ai, kẻ đó khó lòng chạy thoát.
Cô cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Muốn đi đâu đó thật xa, không bao giờ gặp lại người đàn ông này nữa và cũng không bao giờ muốn nhắc lại quá khứ. Song tất cả những gì cô nợ nơi này là quá nhiều.
Nhi ngồi xuống ghế dành cho khách, cô bặm môi một lúc.
- Chúng ta có lỗi với Cẩm Tú.
Nghị quay người lại, chờ đợi một lý do.
- Sự nông nổi tuổi trẻ đã khiến chúng ta phải trả giá đến giờ không hết.
- Em chỉ coi đó là sự nông nổi thôi sao?
- Vậy anh coi đó là gì?
- Tôi đã tin em yêu tôi thật lòng.
- Nhưng anh đã không trân trọng.
- Đó lại là sự nông nổi của tôi.
Nhi xách túi rời đi, Nghị không giữ cô lại. Nhưng vừa mở cửa ra thì đã thấy Cẩm Tú ở đó tự bao giờ, khuôn mặt nhạt nhoà nước mắt với ánh nhìn căm hận. Nhi đứng như trời trồng, còn Nghị, anh cũng chỉ biết đứng nhìn. Cả hai đều không biết rằng Cẩm Tú đã ở ngoài, đã nghe thấy tất cả qua cánh cửa khép hờ, đã thấy được sự phản bội của Nghị.
- Cẩm Tú, cậu…
Nhi định giải thích, nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Cô không biết phải biện hộ thế nào nữa, khi mọi chuyện đã như thế này. Nghị đã nói rằng dù cho không cưới cô, anh cũng sẽ không cưới Cẩm Tú. Chỉ riêng lời khẳng định ấy đã có thể giết chết một Cẩm Tú chung tình.
Nghị bước đến, anh lạnh lùng trước sự đau đớn của người con gái vẫn theo anh suốt bao nhiêu năm qua. Cả cuộc đời này có hai người con gái đem hết cả trái tim ra để yêu anh, nhưng anh vẫn giẫm đạp lên những trái tim ấy mà chẳng mảy may thương tiếc. Những gã đàn ông tệ bạc vẫn luôn thế, luôn khiến người ta dễ yêu và đau lòng.
- Em đã nghe thấy hết rồi à? - Nghị hỏi.
Cẩm Tú kìm lại tiếng nấc, bàn tay đặt trên thành xe của cô run run. Anh hỏi cô như vậy ư? Sau tất cả những gì anh đã gây ra cho cô. Rốt cuộc anh coi cô là gì? Là kẻ hầu của anh? Rằng anh chỉ cần quay ra sau lúc nào cũng thấy cô sẵn sàng cúi đầu? Cẩm Tú tự trào cho cái tình cảnh lúc này của mình, một sự giễu cợt, cô đã từng đứng nhìn Nhi đau đớn thế nào. Giờ thì chính cô lại là nạn nhân.
- Tại sao? - Cẩm Tú nhếch miệng hỏi - Tất cả những lời anh đã hứa trước đó với tôi là gì?
- Anh sợ em sẽ không chịu đựng nổi, anh sợ làm em tổn thương.
Còn lời nào đáng nực cười hơn thế nữa?
- Anh vừa giết chết tôi rồi không phải ư?
- Cẩm Tú, chính em cũng đã nhận ra rằng anh không yêu em.
- Nhưng tôi yêu anh, tôi đã yêu anh như vậy mà. - Cẩm Tú gào lên. Nhân viên trong công ty đã túm lại xem chuyện hay.
Nhi cảm thấy khó xử, giờ đây cô lại một lần nữa khiến Cẩm Tú gục ngã. Cô là tội đồ của cuộc đời cô ấy.
- Bình tĩnh nào Cẩm Tú - Nghị nói.
Nhưng Cẩm Tú làm sao có thể bình tĩnh cho được. Cô vùng lên, đôi chân không điểm tựa quỵ xuống, cô ngã trên nền đất lạnh. Nhi vội cúi xuống đỡ lấy Cẩm Tú, nhưng Cẩm Tú đã giằng người ra và tát Nhi một cái. Lần đầu tiên Cẩm Tú trực tiếp biểu lộ sự tức giận trước Nhi, cô nói không dè chừng:
- Bỏ ra.
- Cẩm Tú, mình xin lỗi.
- Cậu không có quyền, mãi mãi. Cậu vui lắm phải không? Cậu đã có được thứ mình muốn, chiến thắng này hiên ngang quá.
- Không phải đâu Cẩm Tú, mình không định…
- Câm miệng - Cẩm Tú quát - Tôi không cần cậu phải giải thích.
Rốt cuộc anh coi cô là gì? Là kẻ hầu của anh? Rằng anh chỉ cần quay ra sau lúc nào cũng thấy cô sẵn sàng cúi đầu? (Ảnh minh hoạ)
Nghị thở dài, anh bước đến và nhẹ nhàng bế Cẩm Tú lên. Anh làm với một thái độ tự nhiên, như bao lần vẫn làm. Cô ấy sẽ không đẩy anh đi, đó là điều mà anh luôn biết chắc.
Cẩm Tú không kìm được liền oà lên khóc, Nghị quỳ một chân ôm cô thật chặt. Cẩm Tú đấm mạnh lên lưng anh, nước mắt rớt trên đôi vai rộng lớn không dành cho cô ấy.
- Sao anh lại đối xử với em như vậy?
- Anh xin lỗi!
- Sao anh có thể rời bỏ em chứ?
Nghị để yên cho Cẩm Tú khóc và chửi rủa mình. Anh đã đoán trước được việc này nếu như anh nói với Cẩm Tú rằng anh sẽ không cưới cô nữa. Làm cho cô ấy đau khổ là một việc quá đỗi khó khăn và tàn nhẫn với cả chính anh.
…
Cẩm Tú đẩy xe của mình đến sát vạch sang đường, nước mắt của cô vẫn còn vương trên mi. Cô có cảm giác nỗi đau trong cô đang rộng ngoác ra, từng cơn gió lùa vào lạnh buốt. Vài người ngỏ ý muốn đưa Cẩm Tú sang đường, nhưng cô đã tức giận đẩy họ đi, hoặc là mắng chửi họ. Hành động khó hiểu này của cô khiến người ta lo lắng cô là kẻ mất trí. Cẩm Tú cũng mong mình mất trí, để không phải nghĩ về những lời nói của Nghị.
Anh là đồ khốn nạn, nhưng em còn khốn nạn hơn cả vì hết lòng yêu anh. Cẩm Tú xót xa nhìn dòng người qua lại, đèn xanh đã chuyển mấy hồi nhưng cô vẫn không qua đường. Từ hồi mất đi đôi chân, cô ít khi tự mình đi ra đường. Cô sợ ánh mắt tò mò của người khác nhìn vào mình. Sợ sự tiếc nuối và thương hại hiện lên trong đôi mắt của họ.
Đèn xanh chuyển đỏ, một chiếc xe chầm chậm lăn bánh. Tốc độ tăng dần. Cẩm Tú nhanh tay đẩy bánh xe lăn sang đường. Thế là hết, đời cô chẳng còn gì. Nếu như cô chết, thì người giết cô chính là Nghị.
- Cẩm Tú.
Có tiếng gọi quen thuộc lẫn trong tiếng còi xe inh ỏi. Cẩm Tú bỏ ngoài tai, cô điên cuồng đẩy bánh xe và mắt từ từ nhắm lại. Chỉ mất vài giây thôi, chẳng còn đau đớn, chẳng còn hy vọng, chẳng còn chờ đợi. Cô là một cái cây tầm gửi, không có nơi bám víu thì chẳng thể sống được.
Một bóng người nhanh chóng vụt đến và đẩy xe của Cẩm Tú lên phía trước. Xe lao qua lạnh lùng đến mức Cẩm Tú có thể ngửi thấy mùi khét lẹt của lực gió và động cơ. Chỉ một giây thôi, một giây mà dài tựa như cả đời người. Cẩm Tú quay người lại, trước tất cả sự kinh hãi của mọi người, cô mới nhận ra mình chưa hề chết, cũng không hề hấn gì.
- Trời đất ơi đâm chết người rồi, đâm chết người rồi…
- Sao tự nhiên lại vượt đèn đỏ thế hả cái cô này.
- Sao mà cô ta dại thế?
Muôn vàn tiếng hò hét của những người xa lạ khiến Cẩm Tú chỉ muốn bịt chặt tai lại.
Nhi nằm bất động trên nền đất, dòng máu đỏ từ từ chảy ra. Người lái xe mở cửa chạy đến, anh ta hốt hoảng mà cũng chẳng hiểu tại sao mình lại gây ra lỗi lầm này. Anh liên tục thanh minh với mọi người rằng anh bị bất ngờ, là do cô gái tật nguyền này đã bất ngờ sang đường…
Cẩm Tú lặng thinh nhìn Nhi không thể gọi tên mình, không thể thanh mình, song cô chẳng vui vẻ chút nào. Cô đâu cần sự cứu rỗi này chứ? Có cảm tưởng như Nhi chỉ càng đẩy cô thêm vào vực sâu tăm tối.
Chuyện đau buồn nhất chính là yêu sai người, không phải người ấy không tốt, mà chỉ là người đó không thể yêu ta. Cả Nhi lẫn Cẩm Tú đều tự đẩy mình vào cái điều đau buồn nhất đó. Nhưng Nhi có thể vực dậy, còn Cẩm Tú thì không? Chỉ bằng một sự phản bội, cũng đã đẩy hai người con gái vào bờ vực sống chết. Mọi chuyện sẽ ra sao? Đón đọc phần 17 truyện dài kỳ: Tình yêu không nhân nhượng vào 19h00 ngày 23/1 tại mục Eva Yêu. |