Tình yêu không nhân nhượng (Phần 13)

Ngày 19/01/2019 19:00 PM (GMT+7)

Nhi vẫn im lặng nhìn Hiệp, cô không dám đáp lại, vì cô không chắc chắn là cả mình lẫn người đối diện đang tỉnh táo. Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa.

Cô vừa ra khỏi trại giam sau ba năm với tội danh cố ý gây thương tích, cuộc đời vốn tươi sáng nay trở nên tăm tối ở tuổi 30. Toàn bộ sự nghiệp đã mất, tình yêu cũng không còn tồn tại, cô là một kẻ thất bại bị xã hội ruồng bỏ. Tất cả chỉ vì anh. 

Biết cô trở lại, anh làm tất cả để dày vò cô. Hòng muốn cô phải chịu quả báo. Nhưng càng vùi dập cô anh mới càng biết, cô đã không còn ngông cuồng và hiếu thắng như xưa nữa. Đặc biệt, cô đã chẳng còn tình cảm với anh. Đó là một điều tốt, tại sao anh lại thấy bực bội thế này!

Đón đọc truyện dài kỳ: Tình yêu không nhân nhượng vào 19h00 ngày 7/1 tại mục Eva Yêu.

- Em đã cùng với Thức…

Mới nói đến đây, khuôn mặt của Cẩm Tú chợt chuyển sang sợ hãi. Chiếc áo mà cô đang cầm trên tay rơi xuống, bờ môi run lên. Nghị có thể nghe thấy cả tiếng thở của cô. Tất cả những điều đó đều khiến con giận của anh lắng xuống.

- Em xin lỗi, em không định như thế. Em…em xin lỗi Nghị à.

Cẩm Tú đột nhiên ôm chầm lầy thân Nghị, cô khóc lóc cầu xin anh tha lỗi cho cô. Anh chẳng làm được gì ngoài việc im lặng nhìn cô như thế. Trước cô anh luôn như vậy. Cô đã mất đi đôi chân vì anh, đã luôn ở bên cạnh anh mà không đòi hỏi gì cả. Cô hiền dịu, ngoan ngoãn và chưa bao giờ làm hại ai. Ngay cả với Nhi - người đã khiến cô ra nông nỗi này cô cũng không một lời trách móc. Thử hỏi anh có thể tức giận được hay không?

- Cẩm Tú, nín đi - Đôi tay của Nghị luồn vào mái tóc Cẩm Tú và nói.

Nghị ngồi quỳ một chân xuống, Cẩm Tú nước mắt lưng tròng nhìn anh. Thi thoảng cô lại nấc lên dù đã cố kìm lại, điều ấy khiến Nghị lại cảm thấy như mình vừa làm một điều có lỗi với cô.

Anh giúp cô lau nước mắt và nói:

- Được rồi, anh không định trách em đâu mà. Nhưng nếu như có lần sau thì anh sẽ không bỏ qua.

Cẩm Tú gật đầu, sụt sùi nói:

- Em hứa là sẽ không có lần sau đâu.

Nghị buông một tiếng thở rồi lên phòng của mình. Cẩm Tú vừa lau nước mắt vừa nhìn theo anh. Đến bây giờ cô vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà anh vừa mới gây nên cho cô. Anh không có một lời nhiếc mắng hay tức giận nào, nhưng ánh mắt của anh khi nói đến việc nếu có lần sau sẽ không có qua khiến cô cảm thấy lạnh người. Cẩm Tú biết Nghị là ai, những lời anh nói đều đáng để lưu tâm.

Lần đầu tiên vào bar là năm 18 tuổi, khi ấy bạn bè kéo đến tổ chức sinh nhật cho cô. Cứ ngỡ như thế là hay, nên suốt những năm tháng tuổi trẻ đều trượt dài trong mấy thứ tệ nạn này. Rượu chè, thuốc lá, nhảy nhót, hát ca…Nhi gần như không biết được điều ý nghĩa nhất mà mình làm trong cuộc đời này là gì. Có lẽ là yêu anh.

Vì yêu anh nên cô mới nhận ra được lòng người nghiệt ngã như thế nào.

Vì yêu anh cho nên cô mới biết mình ở đâu.

Vì yêu anh cho nên cô mới có thể dứt bỏ tất cả để sống lại từ đầu.

Giống như là hồi sinh.

Trong quán bar lớn nhất thành phố, ngồi bên quầy và ngắm nhìn các vũ nữ nhảy nhót quanh chiếc cột. Những cô gái xinh đẹp với thân hình nóng bỏng ấy khiến đám đàn ông phấn khích. Rồi đột nhiên một anh chàng đẹp trai bước ra, anh không mặc áo mà chỉ mặc một chiếc quần bò rách, đội mũ kiểu cao bồi, đi qua đi lại làm cả đám con gái như phát điên. Cơ hồ tiếng hét còn to hơn cả cánh đàn ông.

Nhi cười thích thú trước cảnh tượng này. Cô thấy mình ngày xưa đang đứng lẫn trong những đám người ở đây, luôn phấn khích trước những trò chơi mới mẻ. Vô lo vô nghĩ chẳng cần biết nó đem lại được cho mình điều gì. Cứ sống vui là được rồi.

Tình yêu không nhân nhượng (Phần 13) - 1

Vì yêu anh cho nên cô mới có thể dứt bỏ tất cả để sống lại từ đầu. (Ảnh minh hoạ)

- Chị hẹn tôi ra đây để nói chuyện ư?

Hiệp hét vào tai Nhi khiến lỗ tai cô nhói lên một cái. Cô ôm một tai rồi nheo mày nhìn anh.

- Nhìn cái gì? Bảo hẹn ra nói chuyện mà nhạc nhẽo thế này thì nói chuyện làm sao?

Nhi mỉm cười, cô với tay với bartender ra hiệu để anh ta lấy một cốc rượu giống với của cô. Sau đó cô đẩy nó cho Hiệp. Hiệp nhìn cô hoài nghi, nhưng vẫn uống. Rốt cuộc thì cô muốn gì chứ? Nếu không phải đang có tình cảm với cô thì anh sẽ chẳng ra khỏi nhà vào lúc mười một giờ đêm như thế này.

Đợi Hiệp uống xong cốc rượu rồi Nhi mới nói:

- Cho tôi vay tiền.

Hiệp tưởng mình nghe nhầm, anh nghếch tai ra để cô nói lại lần nữa.

- Cho tôi vay tiền.

- Bao nhiêu?

- Anh có bao nhiêu tôi vay bấy nhiêu.

Hiệp cười, chị ta nghĩ đơn giản quá, làm gì có ai đem tất cả tài sản để cho một người mà họ biết chắc không thể kiếm ra nhiều tiền để trả nợ nhanh vay được. Quả tình Hiệp cũng không có quá nhiều tiền, anh có cái mác là tổng giám đốc của Bee Décor nhưng đó không phải là công ty của anh. Mẹ là người đứng đằng sau tất cả. Bà thâu tóm mọi thứ và không để cho anh một lỗ hổng nào. Bà nói công ty đó sẽ là của anh, nhưng phải là sau khi bà chết đi. Nó là số tài sản bà sẽ chia cho anh nên anh cần phải cố gắng.

- Chị cần vay tiền để làm gì?

Nhi nhún vai:

- Đầu tư.

- Chị không thể đầu tư được, tôi biết chắc.

- Sao anh lại dám chắc như vậy?

- Đó không phải là con người của chị.

Đúng thế, người có thể đem một khoản tiền lớn để làm những việc mông lung chỉ có thể là Thức, hoặc là Nghị. Từ trước đến nay cô ít khi nghĩ đến những chuyện làm thế nào để kiếm ra tiền, làm thế nào để trở nên giàu có…Giờ thì lại càng thế, cô chỉ mong có một cuộc sống tầm thường, yên ổn đã là hạnh phúc lắm rồi.

Nhi để tiền lên trên quầy rồi bỏ ra ngoài, Hiệp đi theo cô. Không khí vào buổi tối vẫn oi nóng nhưng đã đỡ hơn ban ngày rất nhiều. Hiệp kéo tay Nhi lại, anh tưởng rằng cô đang giận dỗi vì anh không cho cô vay tiền.

- Thôi nào, ít nhất chị cũng phải nói cho tôi biết chị cần tiền làm gì chứ?

- Để đem đi trả nợ hộ người khác thì anh có tin không? - Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt của Hiệp mà nói.

- Ai?

- Cũng là một người con nuôi của mẹ, nhưng anh ta ngu ngốc đã làm mẹ tổn thương. Giờ tôi không thể đi vay tiền mẹ được, tôi cũng không có bạn bè hay người thân nào, tôi chỉ có anh thôi.

Khá khen cho câu “tôi chỉ có anh thôi”, cô ta cố tình nói thế để anh không còn đường thoát thân. Cô biết rằng anh sẽ cho cô vay tiền, dù là bao nhiêu đi chăng nữa, dù có bị người đời nói rằng anh là kẻ ngu dại. Chỉ với một câu đó thôi thì anh sẽ cho cô vay.

- Tôi không có quá nhiều - Hiệp thành thật.

- Tôi đã nói rồi, anh có bao nhiêu thì cho tôi vay, đợi khi tôi bán nhà xong sẽ trả anh.

- Bán nhà? Nếu bán đi rồi thì chị sẽ ở đâu?

- Thuê nhà thôi. Tôi còn phải trả nợ người đã mua căn nhà đó cho tôi nữa.

Người đã mua căn nhà đó cho Nhi chính là Nghị, nhưng Hiệp không muốn nói cái điều ai cũng biết ấy nữa. Anh thở dài, tại sao Nhi phải tỏ ra cố chấp và thiện chiến đến thế? Người ta nói chị đã thay đổi hoàn toàn so với ba năm trước. Nhưng anh cảm thấy chị chỉ không hành động như trước nữa, còn cái tính cách thì vẫn vậy thôi.

- Bao giờ chị định bán?

- Tôi đã rao bán rồi.

- Được - Hiệp gật đầu - tôi sẽ cho chị vay tiền, cũng chẳng cần chị phải trả ngay. Nhưng…

- Nhưng sao?

- Chị làm bạn gái của tôi nhé?

Cảm giác trong Nhi rất khó tả, cô không biết phải đáp lại Hiệp như thế nào. Anh ta có phải đang say không? Nhưng chẳng phải người ta nói lúc say thì thường nói lời thật lòng đó sao? Chỉ là Nhi cảm thấy không thoả đáng lắm cho Hiệp. Nó giống như một vụ mua bán tình cảm vậy. Vả lại, đã từ lâu cô không còn hy vọng gì vào tình yêu nữa, cô cũng không nghĩ rằng sẽ có người thích cô và muốn yêu cô.

- Không phải vì cho chị vay tiền nên tôi mới dám nói vậy đâu - Hiệp vội vàng thanh minh - Chỉ là…tôi thấy lúc này là thời điểm thích hợp.

Nhi vẫn im lặng nhìn Hiệp, cô không dám đáp lại, vì cô không chắc chắn được là cả mình lẫn người đối diện đang tỉnh táo. Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa.

Hiệp nắm lấy tay Nhi, anh tha thiết nói:

- Chị hãy tin tôi đi, tôi đã định ngỏ lời với chị từ lâu lắm rồi nhưng chỉ là tôi không dám, tôi sợ chị tự chối.

Cô làm gì có tư cách từ chối ai chứ, nhưng cô cũng không có tư cách để được Hiệp yêu thương. Anh là một người hài hước, là mẫu đàn ông của nhiều phụ nữ, ngoài cô ra anh có thể yêu được rất nhiều người hơn thế. Nếu như cô yêu anh, thì sau một thời gian anh có dám chắc rằng sẽ vượt qua hết tất cả dư luận để bảo vệ và yêu thương cô được hay không? Bởi vậy mới nói cô không còn quan tâm đến tình yêu và không nghĩ rằng sẽ có người dám yêu mình nữa. Nếu họ có yêu, thì có lẽ họ chỉ đang yêu cái mới lạ ban đầu đó thôi. Họ không thể vượt qua được những định kiến của người đời và lòng tự trọng của bản thân mình được đâu.

- Về đi Hiệp - Nhi nói khẽ - Tôi…hiện giờ tôi chưa sẵn sàng cho chuyện này.

- Sẵn sàng là sao? Chị sợ tôi à?

- Tôi không sợ anh, tôi chỉ sợ tôi làm tổn thương anh thôi.

Hiệp bặm môi, ra chiều đang suy nghĩ câu nói này. Sự thất vọng vừa rồi mất đi, anh quay trở lại là một kẻ vui vẻ, phóng khoáng. Anh nói:

- Thế thì thời gian tới tôi sẽ cố gắng hơn vậy.

Nhi bật cười:

- Cố gắng hơn để làm gì?

- Để làm cho chị phải yêu tôi.

Hiệp kém tuổi Nhi, nhưng anh không trẻ con cho lắm. Trong một số trường hợp anh lại rất chững chạc và ở bên anh, Nhi cảm thấy yên tâm. Cụ thể vì sao lại yên tâm thì không rõ, cô cũng chưa bao giờ truy vấn điều này.

Từ lúc mới gặp cho đến nay, Hiệp chưa bao giờ gây khó dễ hay khinh miệt gì cô cả. Dù cho những người trong công ty có lời ra tiếng vào thì anh cũng mặc kệ. Nếu như trong tình yêu anh cũng có thể bỏ ngoài tai tất cả những điều đó thì sao? Nhi mỉm cười. Có cảm giác như một dòng suối êm đang chảy qua tâm hồn cằn cỗi của cô.

Đây là lần đầu tiên cô được tỏ tình. Điều ấy thật đặc biệt.

Tình yêu không nhân nhượng (Phần 13) - 2

Cô sợ lắm, ba năm trước cô đã vướng phải một mối tình đau thương đến vậy. Cô sợ tình yêu, sợ sẽ lại đau như thế nữa. (Ảnh minh hoạ)

Những ngày sau đó Hiệp luôn tỏ ra quan tâm đến Nhi, anh không ngại giấu giếm tình cảm của mình. Đám người ở công ty lại có chuyện để bàn tán và ganh ghét. Buổi sáng, Hiệp mua bánh cho cô. Buổi trưa thì đợi cô xong việc sẽ chở cô đi ăn. Trong giờ làm buổi chiều thi thoảng lại chạy qua phòng hỏi han cô có mệt không, có muốn ăn nhẹ gì không. Đến lúc tan làm, dù cô làm muộn đến đâu anh cũng vẫn đợi. Ban đầu Nhi còn nhắc nhở anh nhưng rồi cũng đành thôi, vì có nhắc anh cũng chẳng nghe.

Nhi dùng tiền của Hiệp gửi cho Thức, cô biết nếu như cô đến tận nơi anh sẽ không bao giờ nhận. Cô còn nói rằng cho anh vay với lãi xuất cao, bao giờ anh vực lại thì nhất định phải trả lại cô gấp đôi số tiền đó. Nhi hiểu có yêu cầu Thức trả gấp ba thì anh vẫn sẽ nhận, chỉ là không biết bao giờ anh mới ổn định và vực lại tất cả.

Nhi thấy tội nghiệp cho Thức, anh quá liều lĩnh và thiếu suy nghĩ. Nhưng đây sẽ là một bài học cho anh, cô hy vọng anh sẽ thức tỉnh.

Việc Hiệp thích Nhi cứ thế lan truyền đi, không hiểu vì sao lại đến được tai của Nghị và Cẩm Tú. Lần trước chỉ là suy đoán, còn lần này thì đã là tin chính thức. Lúc ấy hạ đang vào đợt giữa mùa, nhiệt độ tăng đạt mức kỷ lục trong vài thập kỷ trở lại. Nghị không thể tập trung vào được một việc gì vì mọi thứ cứ oi bức và khó chịu như vậy.

Cuối cùng Nghị đành phải vơ lấy điện thoại rồi ra khỏi phòng. Có vài nhân viên cúi đầu chào anh, nhưng anh vẫn bước đi thật vội. Cửa thang máy đóng lại, Nghị dựa người vào thành tay vịn, ngẩng đầu lên nhìn bóng đèn của thang máy.

Anh định làm gì? Anh định đi đâu? Anh hoàn toàn không có mục đích cho những việc này. Nhưng nếu như ở lại, anh cũng sẽ phát điên vì bí bách mất. Nghị vốn là người của công việc, anh có thể ở công ty cả đời nhưng giờ thì thật lạ lùng, một cảm giác nào đó ngăn anh chìm đắm vào mấy thứ giấy tờ và số má lằng nhằng kia. Anh chỉ muốn đi đâu đó khuây khoả một thời gian.

Nổ máy xe, khi định gạt cần số thì Nghị mới thần người ra. Hộp nhẫn bằng nhung vẫn nằm im lìm trong xe suốt bao nhiêu ngày qua. Anh hoàn toàn đã quên mất chuyện mình phải cầu hôn Cẩm Tú và cho cô ấy một danh phận. Gục đầu lên vô lăng, Nghị nhắm mắt thở dài.

Sao tự nhiên anh lại không muốn làm điều này một chút nào cả. Anh không muốn cưới Cẩm Tú. Thâm tâm anh đang gào thét điều ấy. Song anh biết, nếu anh không cưới cô sẽ khiến cô tổn thương suốt đời.

Trước tin Hiệp đang theo đuổi Nhi, Nghị lại trở nên mất bình tĩnh. Người phải chạy theo tình yêu bây giờ lại là Nghị, nhưng anh không được quyền quyết định. Vì muốn bù đắp cho Cẩm Tú, anh đã chọn sẽ cưới cô và khiến cô hạnh phúc. Liệu anh có thể dễ dàng vượt qua sự xao động hiện tại?

Đón đọc phần 14 truyện dài kỳ: Tình yêu không nhân nhượng vào 19h00 ngày 20/1 tại mục Eva Yêu

Tình yêu không nhân nhượng (Phần 12)
Một con người thông minh, đầy mưu mẹo lại không hiểu những lời nói đơn giản đó. Cô lùi lại, cố gắng ngăn lại suy nghĩ kẻ đứng trước mặt mình là một...
Lan Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Tình yêu không nhân nhượng

Anh thấy tội lỗi quá thể khi bỏ rơi cô ấy. Nhiều khi Nghị đã nghĩ hay là mình lại đưa cô về nhà, chăm sóc cho cô và sống với cô như người ta vẫn nghĩ: Vợ  - chồng. Song điều ấy thật vô ích.