Nếu ông trời không để cô chết thì tức là ông ta đang muốn trừng phạt cô. Cô không muốn vẫy vùng nữa, cô chỉ muốn sống theo ý trời thôi. Ông ta muốn cô như thế nào thì cô sẽ sống như thế đó. Cô đã thay đổi rồi.
Cô vừa ra khỏi trại giam sau ba năm với tội danh cố ý gây thương tích, cuộc đời vốn tươi sáng nay trở nên tăm tối ở tuổi 30. Toàn bộ sự nghiệp đã mất, tình yêu cũng không còn tồn tại, cô là một kẻ thất bại bị xã hội ruồng bỏ. Tất cả chỉ vì anh. Biết cô trở lại, anh làm tất cả để dày vò cô. Hòng muốn cô phải chịu quả báo. Nhưng càng vùi dập cô anh mới càng biết, cô đã không còn ngông cuồng và hiếu thắng như xưa nữa. Đặc biệt, cô đã chẳng còn tình cảm với anh. Đó là một điều tốt, tại sao anh lại thấy bực bội thế này! Đón đọc truyện dài kỳ: Tình yêu không nhân nhượng vào 19h00 ngày 7/1 tại mục Eva Yêu. |
Ngày chủ nhật, Nhi chuẩn bị đồ để đi ra ngoài. Nỗi buồn vì không được công nhận, vì bị người đời khinh rẻ dần trở thành một điều dửng dưng trong cô. Cô không còn cảm thấy quá sốc nữa, bởi vì có thể đây cũng là quả báo dành cho riêng cô.
Nhi lên một chuyến xe bus để đi ra ngoại thành, sau đó đi bộ một cây số để vào nhà của một người mà cô vẫn luôn muốn đến. Từ ngoài cổng Nhi đã nghe thấy tiếng nước chảy, một người đàn bà tầm hơn năm mươi tuổi đang giặt quần áo. Bà không để ý Nhi đang đứng ngoài cổng, đôi tay già nua như con thoi đảo đống quần áo nhanh nhẹn.
- Xin lỗi!
Người phụ nữ hơi ngừng lại, hướng ra phía cổng.
Nhi ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Cháu chào bác.
Đống quần áo trên tay người phụ nữ tuột xuống, nước bắn tung toé sau cú rơi rất mạnh. Khuôn mặt người đàn bà xô lại, tựa như bất ngờ, nhưng cũng lại đầy đớn đau. Bà thốt lên với chính bản thân mình:
- Trời ơi!
Trong căn nhà dột nát, Nhi ngồi đặt tay lên đùi, đầu cúi gằm đầy ngại ngùng. Người đàn bà đem theo một khay chén ra ngoài, bà đổ chè vào trong ấm, tráng qua một lần nước rồi đổ nó vào những chiếc chén. Công việc này được bà làm rất tỉ mẩn. Song, đôi tay bà hình như hơi run run.
Nhi đẩy một phong bì đến, cô liếc nhìn khuôn mặt bà như để đoán suy nghĩ, rồi nói:
- Cháu không có cơ hội được đến đây sớm hơn. Điều đó khiến cháu dằn vặt suốt. Đây là toàn bộ những gì còn lại của cháu, hy vọng rằng sẽ lo được cho em.
Người đàn bà không biểu lộ chút cảm xúc vui mừng nào khi nhìn thấy số tiền, bà quay đầu nhìn vào chiếc giường đằng sau, trên đó có một cậu thiếu niên đang nằm yên bất động. Cậu chỉ còn trí não là hoạt động, còn đâu tứ chi đều đã bại liệt. Tất cả những bi kịch này đều do Nhi gây ra.
Ngày trước Nhi không biết đúng sai, đã gây ra rất nhiều chuyện xấu. Đặc biệt là vụ tai nạn liên hoàn khiến cho đôi chân của Cẩm Tú mất đi, khiến cho cậu thiếu niên này hoàn toàn mất đi tương lai. Luật sư bào chữa cho cô đã làm tất cả mọi cách để giúp cô giảm nhẹ tội trạng, nào là lúc đó cô đang trong trạng thái tâm lý không ổn định, người lái xe tải tránh cô trong người cũng có nồng độ cồn vượt quá chỉ tiêu, rồi người cô cố ý gây thương tích thật ra không phải là Cẩm Tú và cậu bé này, mà chính là Nghị… Có rất nhiều cách để lách luật và thoát tội, vậy nên cô toà tuyên án Nhi ba năm tù về tội cố ý gây thương tích nhưng bất thành.
- Cô cất tiền đi đi - Người đàn bà nói - Nó không thể giúp cho Thân nhà tôi đâu.
Nhi rời khỏi ghế, cô quỳ xuống trước người phụ nữ vẫn đang cố chối bỏ sự hối hận của cô:
- Cháu xin lỗi, cháu đến đây chỉ vì lương tâm cháu bảo vậy. Cháu không thể nào trở về nếu không được cô chấp nhận lời xin lỗi này. Cháu không cần tha thứ thưa cô, cháu chỉ muốn cô biết cháu đã đau khổ như thế nào. Cháu chỉ muốn được làm gì đó cho em, chỉ một chút gì đó thôi cũng được.
Người đàn bà rưng rưng nhìn Nhi, cô gái này không còn trẻ nữa, nếu như bà không có vấn đề về sinh nở thì chắc con bà cũng bằng tuổi cô. Vào tù năm 26 tuổi, khi ấy bà nghe nói cô ta đang ở đỉnh cao của sự nghiệp và sắc đẹp. Nhưng giờ đây cô chỉ là một cô gái hết thời, tầm thường, có tiền án tiền sự. Tuổi xuân của cô kết thúc trong muôn ngàn tiếng chửi bới và tội nợ cuộc đời. Giờ đây cô ta chỉ mong được người khác chấp nhận lời xin lỗi của mình.
- Thân nó đã tha thứ cho cô rồi - Người đàn bà nói, đồng thời tay bà đặt lên tóc cô - Tôi thì không thể nào nhưng đứa con tội nghiệp đó thì có. Lúc tôi hỏi nó có buồn không, nó liền mỉm cười. Giờ đây nó chỉ cười hoặc khóc để đáp lại những câu hỏi của tôi thôi. Nhưng nó đã chọn cười khi tôi hỏi về cô.
Nhi cúi đầu khóc nấc, những giọt nước mắt muộn màng trượt khỏi khuôn mặt cô và rơi xuống nền đất lạnh. Cô nhìn chúng thấm nhanh xuống, như thể đó mới là nơi mà nó thuộc về. Cô đâu cần tha thứ chứ, họ càng tha thứ cô lại càng hận bản thân mình hơn. Tại sao cuộc đời này lại tốt đẹp mà bản thân mình lại xấu xa đến thế?
Tại sao cuộc đời này lại tốt đẹp mà bản thân mình lại xấu xa đến thế? (Ảnh minh hoạ)
Nhi bước đến bên giường của Thân, cậu nhìn cô và mỉm cười. Tuy cậu không thể nào cử động được thân thể, nhưng Nhi biết cậu đang gửi đến cô những cử chỉ thân mật nhất qua ánh mắt và nụ cười dịu dàng ấy. Nhi nắm lấy bàn tay vô lực của Thân, áp lên má đầy nước mắt, cô hôn lên bàn tay cậu và bảo:
- Cảm ơn em, Thân. Chị không biết nói sao nữa, chỉ biết cảm ơn em thôi.
Thân lại mỉm cười, như muốn an ủi Nhi.
- Chị sẽ sống dằn vặt suốt cả cuộc đời này, và nhớ về em. Dù em tha thứ cho chị thì chị vẫn không thể nào quên được tội ác của mình.
Thân im lặng, cậu ngắm nhìn Nhi. Không ai biết suy nghĩ của cậu, cũng không ai biết cậu định nói gì. Cậu chỉ có thể nhìn, hoặc cười, hoặc khóc. Chỉ rất nhẹ thôi.
Nhi trở về nhà vào lúc trời tối, cô mua một hộp cơm ở tiệm cơm bình dân, có lẽ giờ này nó đã nguội ngắt rồi. Trước kia cô rất ghét ăn những loại cơm này, cô còn gọi nó là cơm cho “ăn mày” vì nó cứ bã bã và thức ăn thì vừa bẩn vừa chán. Nhi của lúc đó không bao giờ phải che đậy sự chán ghét của mình, nghĩ gì nói nấy, càng không cần để ý xem mình có gây khó chịu cho người khác hay không. Cô xấc xược và không biết trời cao đất dày, cũng không bao giờ có cái gọi là lòng thương hại. Bởi bản thân cô đã là cô nhi, cô nghĩ mình đã đáng thương lắm rồi vậy mà mình còn vùng lên sống được, thì không có lý gì những người nghèo khổ, khó khăn không làm như vậy được.
Nhi dừng lại khi thấy một dáng người quen thuộc đang đứng trước cổng nhà, ba năm không gặp nhưng cô vẫn có thể nhận ra anh.
- Nhi, cậu về rồi, tớ đợi cậu mãi.
Thức vui mừng chạy đến, anh ôm chầm lấy Nhi vào lòng. Ba năm không gặp mà sao cô đã nhẹ bẫng đi thế này, ở trong tù chắc là cơm khó ăn lắm. Anh đặt cô xuống, ánh đèn đường rọi xuống khuôn mặt cũng đã gầy đi rất nhiều của cô. Vẻ hiếu thắng năm xưa đã lặn đi đâu mất, giờ đây trước mặt anh không còn là Nhi nữa mà là một cô gái nào đó. Nhỏ bé, đáng thương và đầy dửng dưng xa cách.
- Cậu đến đây làm gì? - Nhi hỏi.
Ba năm qua không một người bạn nào đến thăm cô hết, cô không oán hận họ, nhưng nếu giờ đây họ có xuất hiện trước mặt cô thì cũng khiến cô phải suy nghĩ về mục đích của họ. Họ còn cần gì ở một đứa như cô nữa?
- Tớ xin lỗi, chắc cậu giận tớ vì ba năm qua tớ không đến thăm cậu.
- Cậu không cần xin lỗi, tớ đâu có để ý - Nhi quay đi, cô không muốn Thức biết là cô đang nói dối.
- Nếu cậu đến để xem tớ sống chết ra sao thì cậu đã biết rồi đấy, rất tốt!
Cô ta nói rất tốt ư? Nếu như không có Nghị bỏ tiền ra mua lại căn nhà thì chắc bây giờ nó đã là của người khác rồi. Nghị cũng là người thêm tiền cho luật sư để ông ta làm tất cả bào chữa cho cô. Toàn bộ những việc âm thầm đó cô đều không biết. Cô nghĩ cuộc sống yên bình và tốt đẹp bây giờ là tự nhiên mà có? Nhưng Thức sẽ không nói chuyện này ra, vì Nghị cũng không muốn nói. Anh ta chỉ làm vì cảm thấy áy náy thôi. Nếu không vì anh, Nhi đã chẳng gây ra tất cả những chuyện này.
- Ít nhất cậu cũng phải mời tớ vào nhà làm một chén trà chứ?
- Nhà tớ chỉ có nước lọc.
- Gì cũng được.
Nhi không thể nào xua đuổi Thức được, từ trước đến giờ anh vẫn là một người dai dẳng như vậy mà. Anh là bạn thanh mai trúc mã của cô, là người duy nhất an ủi cô khi cô gây ra chuyện. Cũng là người duy nhất nói rằng đợi khi cô ra tù thì sẽ mời cô đi ăn thật là ngon. Ba năm qua anh đã ở đâu vậy?
- Từ hồi Cẩm Tú chuyển về nhà Nghị, tớ cũng rời thành phố. Ba người cũng ít liên lạc với nhau lắm. Nhiều lần tớ muốn đến thăm cậu, nhưng tớ lại sợ phải đối diện với cậu.
- Tại sao phải sợ?
- Vì cậu… tớ xin lỗi nhưng tớ sợ cậu sẽ mắng tớ. Tớ nhớ ngày xưa cứ có chuyện gì bực bội là cậu lại mắng tớ mà.
- Vậy sao?
Ừ nhỉ, ngày xưa mỗi lần bực Nghị là cô lại rủ Thức đi uống rượu. Lúc say cô lại mắng cậu ta hết nước hết cái. Rồi lúc nào không vừa ý cô cũng kéo cậu ta ra mà xả giận. Cô đã từng như thế đấy.
Nhưng cô vừa nghe thấy gì nhỉ? Cẩm Tú và Nghị ở chung sao? Như vậy cũng tốt, cuối cùng thì họ cũng về một nhà với nhau rồi. Cẩm Tú sẽ hợp với Nghị hơn là cô. Anh ta cũng cảm thấy như vậy thôi. Cô chỉ là một chất xúc tác để họ đến với nhau và càng yêu nhau hơn thôi. Lúc nghe tin anh sẽ lấy Cẩm Tú, cô còn tự cảm thấy giận chính bản thân mình. Vì giận nên mới uống rượu lao ra đường, vì giận nên mới chặn đầu xe của Nghị lại khiến anh phải đánh lái tránh. Vì giận nên mới khiến bao nhiêu người chịu vạ lây.
Cô chỉ là một chất xúc tác để họ đến với nhau và càng yêu nhau hơn thôi. (Ảnh minh hoạ)
- Tớ tưởng khi cậu ra tù chắc sẽ chạy đến chỗ Nghị mà mè nheo như ngày xưa, nhưng nhìn cậu thế này… tớ thấy có một chút yên tâm rồi.
- Cậu lo lắng cho tớ như vậy sao?
- Lo chứ. Tớ không muốn cậu lại như thế nữa. Nhi, cuộc đời ngắn lắm, hãy tận hưởng đi. Đừng vì một người mà đánh đổi tất cả.
- Cậu không ghét tớ ư?
- Không, nếu tớ ghét cậu thì tớ đã tránh xa cậu lúc còn ở cô nhi viện rồi. Với lại…
- Với lại làm sao?
- Giờ trông cậu thế này thì không ghét được. Có vẻ như cậu hợp với trại giam đó.
Ba năm sống cô độc và tù túng trong tù, Nhi hiểu được sự hữu hạn của mình. Cô cũng đã ngẫm nghĩ hết thảy những tội lỗi của bản thân và tự dằn vặt. Nếu ông trời không để cô chết thì tức là ông ta đang muốn trừng phạt cô. Cô không muốn vẫy vùng nữa, cô chỉ muốn sống theo ý trời thôi. Ông ta muốn cô như thế nào thì cô sẽ sống như thế đó. Cô đã thay đổi rồi.
- Hôm nay tớ đến đây là có một việc nữa.
- Việc gì?
Thức đẩy một tấm thiệp lên trên bàn rồi nháy mắt:
- Hai ngày nữa tớ lấy vợ, cậu đến chúc mừng tớ nhé.
Nhi kinh ngạc nhìn Thức. Trời đất ơi, anh sẽ lấy vợ sao? Trong thâm tâm của Nhi vẫn nghĩ Thức là anh bạn thanh mai trúc mã năm nào, vẫn là dáng hình ngờ nghệch đó và không hiểu tình yêu làm gì. Giờ thì anh đã sắp lấy vợ rồi.
- Cô ấy có tốt không? - Nhi hỏi.
- Tốt chứ.
- Vậy là được rồi. - Nhi nói nhỏ - Cậu thật là may mắn Thức ạ!
Vì được yêu và lấy người mình yêu.
Thức hiểu được tâm trạng của Nhi, anh mỉm cười và vỗ vai cô:
- Cậu còn xinh đẹp lắm Nhi, và giờ cậu còn rất thuỳ mị nữa. Chắc chắn sẽ có người yêu cậu, bảo vệ cậu.
Nhi không cần ai yêu mình và bảo vệ mình nữa. Bởi ngay cả bố mẹ cũng đã bỏ cô đi, thì làm gì có ai có thể chấp nhận cô được trong cuộc đời này. Đột nhiên Nhi nhận ra, trong mình đã không còn ham muốn tình cảm gì nữa. Nó đồng nghĩa với việc cô đã hết yêu Nghị. Giờ đây nghĩ về anh, cô không còn nhói đau hay hừng hực ham muốn giành lấy anh. Cô chỉ nghĩ về anh như nghĩ về một người bình thường.
Như lúc gặp lại anh và Tú hôm trước, cô đã có thể bình thản mà bước qua. Chẳng cần quay đầu lại dù biết họ vẫn đang nhìn.
Thời gian đúng là một liều thuốc tiên.
Cuộc sống có vẻ không có quá nhiều thay đổi với Nhi nhưng chính bản thân cô thì đã thay đổi. Cô được tha thứ, được sống trong ngôi nhà của mình, với những bao dung đó, có lẽ đã góp phần khiến cô phải lần nữa tự nhìn lại bản thân mình. Liệu Nhi đã thực sự hết yêu Nghị? Nếu gặp lại anh, cô lại có thể đi qua anh nữa không? Đón đọc phần 3 truyện dài kỳ: Tình yêu không nhân nhượng vào 19h00 ngày 9/1 tại mục Eva Yêu. |