Tú rời khỏi quán cà phê, nơi anh và Cẩm Linh gặp nhau lần đầu sau khi ném vào mặt cô câu nói: "Trơ trẽn, thứ đàn bà không biết xấu hổ!"
- Anh à, mình cưới nhau đi…
- Cô điên à, đừng có tưởng bở. Cô nghĩ một đêm lên giường với nhau rồi bắt tôi cưới là xong chắc? Nếu thế, cô là vợ thứ bao nhiêu rồi cô biết không?
Tú nhìn Cẩm Linh khinh thường, coi cô rẻ rúm như một loại đàn bà lợi dụng.
- Nhưng em có thai rồi…
- Bao lâu rồi? Có thì bỏ, cô biết mà, đứa bé không phải là kết quả của tình yêu. Tôi với cô chỉ là tạm bợ. Tôi không yêu cô, đừng trông chờ gì ở tôi cả.
- Em không cần anh yêu em, em cần anh cưới. Đứa bé là con anh, anh cần phải có trách nhiệm với nó. Cưới xong bỏ cũng được, em không quan trọng. Em muốn con được ra đời có sự thừa nhận của hai bên gia đình và pháp luật. Vậy thôi.
- Cô thực sự muốn như vậy chứ? Vì sao cô quyết phải chọn tôi để cưới vậy? Nếu chỉ muốn con mình có bố, cô lên giường với ai mà chẳng được. Sao lại phải là tôi cơ chứ? Bộ tôi hấp dẫn và đáng giá đến vậy sao?
Nước mắt Cẩm Linh lăn dài trên má. Cô đã đánh cược với cuộc đời mình. Cô không biết mình có làm đúng hay không? Những dự liệu của cô rồi có đi tới kết quả như cô mong đợi không… Nhưng nếu không thử thì làm sao biết. (Ảnh minh họa)
- Hôm đó, chính anh đã… chứ không phải em chủ động. Còn lí do em quyết lấy anh ư? Vì… em yêu anh!
- Trơ trẽn, thứ đàn bà không biết xấu hổ!
Tú rời khỏi quán cà phê, nơi anh và Cẩm Linh gặp nhau lần đầu. Anh để mặc cô ngồi một mình lại đó với lời đề nghị không có câu trả lời và với cái thai – con anh, đang lớn dần trong bụng.
Tú đi rồi, Cẩm Linh xoa tay nhẹ nhàng vào bụng:
- Bố con đang buồn nên như vậy. Bố không phải người độc ác, cũng không phải gã đàn ông tồi đâu. Rồi bố sẽ yêu mẹ con mình thôi, con đừng giận bố nhé.
Nước mắt Cẩm Linh lăn dài trên má. Cô đã đánh cược với cuộc đời mình. Cô không biết mình có làm đúng hay không? Những dự liệu của cô rồi có đi tới kết quả như cô mong đợi không… Nhưng nếu không thử thì làm sao biết.
Đêm hôm đó về nhà, Tú không ngủ được. Câu chuyện ban chiều Cẩm Linh nói làm anh trăn trở. Anh cũng không hiểu vì sao mình lại có thể độc mồm, độc miệng với Cẩm Linh – một cô gái không đáng để phải nghe những lời đó từ anh, nhất là khi cô lại đang có bầu. Sự hận thù với tình yêu, hoặc với đàn bà của anh có lẽ đã quá lớn và Cẩm Linh đen đủi khi phải hứng chịu nó.
Anh nhấc máy điện thoại gọi cho Cẩm Linh:
- Cô bảo nhà xem ngày, rồi báo tôi, cưới luôn trong tháng tới đi. Đằng nào cũng vậy, cưới sớm
- Dạ vâng
- Mà cô ngủ đi, muộn rồi sao còn chưa ngủ?
- Em chờ câu trả lời của anh
- Giờ có câu trả lời rồi đó. Cô ngủ đi…
- Cảm ơn anh
- Đừng tưởng bở, tôi không muốn con tôi khổ thôi.
Nói rồi Tú cúp máy tới rụp. Tháng sau, họ cưới…
Tú và Cẩm Linh quen nhau khá lâu. Hai người là bạn. Thực ra Cẩm Linh đem lòng yêu Tú đã lâu nhưng anh có bạn gái nên cô chôn chặt mối tình của mình. Suốt những năm tháng Tú và bạn gái yêu nhau, Cẩm Linh vẫn đóng vai trò một người bạn hỗ trợ hai người.
Sẽ chẳng có cơ hội nào cho Cẩm Linh nếu như không có buổi tối định mệnh ấy. Cẩm Linh có tình ôm lấy Tú ngay trước cổng nhà anh và người yêu Tú nhìn thấy. Tất cả đã chấm dứt cuộc tình hơn 3 năm của họ. Bởi thế, với Cẩm Linh, Tú là người đàn ông mà cô yêu, còn với Tú, Cẩm Linh là người đàn bà anh hận.
Tú chưa bao giờ hết yêu người cũ nhưng điều đó chẳng khiến Cẩm Linh bận tâm. Cô luôn tấn công anh, ở bên anh ngay cả khi anh hắt hủi, chửi rủa. Sự gan lì của Cẩm Linh làm Tú đôi khi mệt mỏi. Nhưng anh phải thừa nhận rằng khi anh buồn chán và cần có ai đó bên mình nhất, Cẩm Linh đã khiến anh được an lòng.
Ngày cưới, cả Cẩm Linh và Tú đều háo hức, vui vẻ tiếp đón mọi người. Không ai biết phần trăm sự thật của cảm xúc đó là bao nhiêu. Ngay cả chính họ cũng không hiểu họ vui thật hay họ diễn. Chỉ biết rằng, đêm đầu tiên đó, Tú cởi áo và ném vào góc giường:
- Cô chỉ chiếm được con người tôi, còn trái tim tôi thì không.
Tú chuyển ra phòng khách, chiếc ghế sofa trở thành giường ngủ suốt những tháng sau đó.
Kết hôn sau, cách mà hai người họ giao tiếp trong nhà chỉ là những câu đề nghị, trao đổi thông tin. Điều Tú thấy lạ lùng nhất là sự cam chịu đến khó hiểu của Cẩm Linh. Anh không biết cô yêu anh nhiều cỡ nào nhưng để chịu đựng được như vậy liệu chỉ yêu thôi có đủ không. Anh chỉ nói với cô những lời cần thiết nhất, chưa kể mỗi khi cô làm gì sai là anh nhiếc móc, mắng chửi nhưng Cẩm Linh lúc nào cũng cười.
Điều Tú thấy lạ lùng nhất là sự cam chịu đến khó hiểu của Cẩm Linh. Anh không biết cô yêu anh nhiều cỡ nào nhưng để chịu đựng được như vậy liệu chỉ yêu thôi có đủ không? (Ảnh minh họa)
Anh ngủ ngoài ghế, cô ngủ trong giường.
Cho tới đêm đầu tiên đón con trở về từ bệnh viện, nhìn con nằm cạnh Cẩm Linh, Tú chỉ muốn sát lại thật gần. Anh ước giá có thể nằm đó cùng hai người họ, ngắm nhìn thiên thần với cái miệng chúm chím ấy.
Đêm hôm đó, Cẩm Linh mệt ngủ thiếp đi. Mặc dù không nằm cùng giường nhưng Tú vào ngồi bên vợ, vỗ nhẹ vào người con mỗi khi con cựa mình. Anh không biết phải gọi tên điều đó là gì, chỉ thấy cần phải làm, vậy thôi…
Những tháng ngày sau đó, con lớn dần lên. Nhìn con mỗi ngày quấn quýt bên Cẩm Linh Tú thấy lòng vui lây. Nhưng rồi một ngày, khi đi làm trở về, anh thấy trên chiếc bàn một tờ đơn ly hôn viết sẵn. Cẩm Linh về nhà ngoại cùng với đứa con bé bỏng. Trong phút chốc, Tú thấy mọi thứ trở nên trống rỗng. Trên bàn còn có cả một lá thư… Anh đọc và đôi mắt mờ dần đi
“… Anh nghĩ cô ấy yêu anh nhưng thực tế cô ấy đã yêu người khác từ rất lâu rồi. Chính cô ấy nhờ em bên anh để có thể rút lui khỏi cuộc đời anh thật nhẹ nhàng. Em có lỗi vì đã nhận lấy trách nhiệm lớn quá sức mình. Nhưng cô ấy không hiểu lầm mối quan hệ của mình, cô ấy nhờ em để có cớ mà buông tay anh…”
Thì ra là thế, đấy là cái lí do Cẩm Linh bất chấp hết cả sĩ diện và tự tôn của một người con gái để yêu anh. Cô lo cho cảm giác của anh vì cô biết anh yêu người con gái kia nhiều lắm. Anh nghĩ nếu là những tháng ngày đó, khi biết sự thật về cô gái mình yêu, tim anh chắc sẽ vỡ ra làm trăm mảnh vì đau đớn. Nhưng hôm nay, nó chẳng khiến anh bận tâm. Bởi vì dù Cẩm Linh đến bên anh vì lí do gì, thì lúc này, điều quan trọng là, anh yêu coo!
Tú mở chiếc tủ lấy thêm áo khoác ấm cho vợ và con. Anh đi đón họ về. Anh sẽ nói câu đầu tiên: “Nếu em đã cố bước vào đời anh, thì em yêu anh được không?”