Truyện ngắn: Mình là gì của nhau? (Phần 1)

Ngày 13/08/2017 00:06 AM (GMT+7)

Cô không nghĩ nhiều về mối quan hệ này, cho rằng việc anh ở bên luôn là chuyện tất dĩ ngẫu. Còn anh thì khác, anh luôn thích cô, từ ánh mắt đến nụ cười, hay chỉ là một cử chỉ rất đỗi bình thường.

Đức và Liên Hoa là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ. Đức đã thầm thích Liên Hoa từ rất lâu nhưng anh chưa một lần dám ngỏ lời bởi xung quanh cô luôn có rất nhiều gã trai theo đuổi.

Khi lên đại học, Đức đã nghĩ bản thân sẽ có cơ hội bày tỏ tình cảm với cô vì hai người ở trọ khá gần nhau. Nhưng cuộc sống của Liên Hoa đôi lúc buông thả khiến Đức bị sốc nặng. Một lần, trong lúc say, Liên Hoa đã hỏi Đức: "Nếu sau này không ai lấy em thì anh có cưới em không?" Câu hỏi ấy khiến Đức suy ngẫm rất nhiều. 

Liệu rằng anh có dũng cảm nói ra lời yêu? Liệu rằng có phải Liên Hoa cũng đã yêu thầm anh hay thực ra chỉ là lời nói của kẻ say? Và chuyện tình cảm của hai người rồi sẽ đi về đâu?

Cùng đọc truyện ngắn: Mình là gì của nhau? lúc 00h06 các ngày 13, 14/8. Dưới đây là Phần 1 của truyện ngắn này. 

Cô và anh vốn là thanh mai trúc mã, quen nhau từ thuở ấu thơ. Hai người nói thân cũng đúng mà không thân cũng đúng. Bởi cô và anh luôn học chung trường nhưng khác lớp. Cô biết anh, anh biết cô, bạn bè đều biết hai người là hàng xóm, suốt ngày đi học cùng nhau nhưng chẳng bao giờ thấy hai người tỏ ra quá thân mật.

Họ chỉ chào nhau, hay nói trêu vài câu đại khái. Cô cũng luôn chạy theo một cậu bạn khác, anh thì chỉ vùi đầu vào học. Đó cũng chính là lý do khiến cô và anh chưa bao giờ có một lời đồn đại nào về tình cảm.

Cô không nghĩ nhiều về mối quan hệ này, cho rằng việc anh ở bên luôn là chuyện tất dĩ ngẫu. Còn anh thì khác, anh luôn thích cô, từ ánh mắt đến nụ cười, hay chỉ là một cử chỉ rất đỗi bình thường.

Truyện ngắn: Mình là gì của nhau? (Phần 1) - 1

 Cô biết anh, anh biết cô, bạn bè đều biết hai người là hàng xóm, suốt ngày đi học cùng nhau nhưng chẳng bao giờ thấy hai người tỏ ra quá thân mật. (Ảnh minh họa)

Cô không xinh lắm, dáng cũng không đẹp, người hơi mũm mĩm. Nhưng cô rất tự tin vì thế cô luôn thu hút được người khác. Cô không bao giờ nghĩ đến chuyện giảm cân, cô ăn đủ bữa, ngủ đủ giấc. Cô học không giỏi, nhưng môn văn lại nổi trội. Hồi ấy, trường anh đã bị một phen chao đảo khi cô là người khởi xướng ra tờ “Tạp chí đời tư”. Cái tờ tạp chí đó chính là những chuyện bí mật của mấy người trong trường. Từ thầy cô đến bạn bè không ai là thoát nổi. Ngoại trừ anh ra.

Liên Hoa, sao cậu không bao giờ viết về thằng Đức vậy? Không công bằng tí nào.

Liên Hoa quay đầu lại nhìn thằng bạn vừa bị mình cho lên tạp chí bằng vẻ khiêu khích: “Nếu cậu làm được như Đức – không để mình có một bí mật nào thì hãy đến nói chuyện với tớ.

Thật ra cô không biết bí mật của anh chính là yêu cô. Anh không bao giờ thể hiện nó ra cho cô biết cũng chỉ vì cái tờ tạp chí chết giẫm kia. Anh sợ mọi người biết anh yêu cô, sợ những câu chuyện, những lời đùa cợt. Nếu như cô không làm ra cái tờ tạp chí đó thì biết đâu anh đã thổ lộ với cô rồi.

Liên Hoa được khá nhiều chàng trai trong trường theo đuổi. Cái thuở mới lớn, đám choai choai thích những người nổi tiếng và thích được nổi tiếng. Liên Hoa là cái tên được bàn tán nhiều nhất tại các trường trung học trong vùng lúc bấy giờ.

Đã có rất nhiều chàng trai tới trước mặt cô để tỏ tình. Nhiều lần trên đường đi học về, anh thấy Liên Hoa đứng cùng một cậu bạn nào đó. Kẻ thì thư sinh, trắng trẻo; kẻ thì cộc cằn, thô lỗ. Anh đều biết họ đang tỏ tình với cô.

Nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn anh, vẫy tay chào. Điều ấy khiến anh cảm thấy vui vui.

...

Lên đến đại học, Liên Hoa và anh lại đỗ chung một trường. Cô ấy chạy sang tận nhà anh để khoe kết quả, đôi mắt sáng rực như sao sa, ôm chầm lấy anh. Anh bị cái ôm của cô làm cho choáng ngợp, cảm giác vui mừng vì đỗ đại học dần dần bị thay thế bằng một cảm giác lâng lâng.

Đức, sao mặt cậu đỏ thế?” Cô hỏi.

Đâu có? Chắc nóng quá.” Anh trốn tránh.

Ừ, đang là mùa hè mà nhỉ.”

Liên Hoa vẫn luôn là cô gái vô tư trước anh. Cô ấy không bao giờ nói về những người bạn trai, cũng không bao giờ nói với anh rằng cô đang yêu hay thích ai. Cô coi anh như một người bạn, không quá thân để tâm sự, nhưng cũng không quá xa lạ để dành tặng nhau những lời hỏi thăm.

Truyện ngắn: Mình là gì của nhau? (Phần 1) - 2

Anh đều biết họ đang tỏ tình với cô. Nhưng cô vẫn liếc mắt nhìn anh, vẫy tay chào. Điều ấy khiến anh cảm thấy vui vui. (Ảnh minh họa)

Hồi ấy ở trường đại học, có một chàng trai tên Kiên, nhà rất giàu tán tỉnh Liên Hoa. Nghe đâu bố anh ta là chủ tịch thành phố. Mới tán Liên Hoa đã mua tặng cô nào là giày hiệu, dây chuyền vàng rồi cả một chiếc xe SH đời mới. Hai người trở thành chủ đề bàn tán trong trường. Bọn con gái lớp anh luôn đi học đầy đủ chỉ để xem hôm nay thằng Kiên sẽ tặng Liên Hoa cái gì.

Đức vẫn nghĩ nếu như lên đại học, rời xa cái tạp chí đời tư kia thì anh sẽ nói lòng mình cho cô biết. Lúc này, hai người cũng đã có khoảng thời gian riêng tư, nhà trọ của anh và cô gần nhau, biết đâu một ngày nào đó anh sẽ nói cho cô hiểu được. Nhưng Đức đã lầm, khoảng thời gian gần gũi và vô tư nhất chính là khi còn ngồi trên ghế nhà trường. Lên đại học, mọi thứ như càng xa vời. Liên Hoa có những người bạn mới thú vị hơn anh rất nhiều. Cô ấy lúc nào cũng có những vệ tinh xung quanh, những bữa tiệc triền miên sáng tối, những nơi chuyên tổ chức nhậu nhẹt qua đêm.

Mỗi lần biết thế, cô đều ngó đầu sang cửa phòng anh, cười mà xin xỏ rằng: “Này người hàng xóm tốt bụng, nếu bố mẹ tớ có gọi điện hỏi thì nhớ bảo tớ đi làm thêm chưa về nhé. Còn muộn hơn chút nữa thì nhớ bảo tớ đã ngủ rồi.”

Đức luôn đồng ý với cô vô điều kiện, dù biết là không nên. Ánh mắt của cô khiến anh chẳng từ chối được bất cứ điều gì. Anh khó chịu khi thấy cô đi với những người bạn ồn ào kia, anh không thích những chàng trai vây quanh cô ấy, nhưng anh chẳng làm gì được. Điều duy nhất anh làm được cho cô chỉ là nói dối bố mẹ để cô ấy làm những điều mà anh thấy khó chịu.

Những đêm Liên Hoa không về nhà anh đều thức đợi cô, trong khoảng thời gian trống rỗng đó anh bắt đầu tìm đến thuốc lá. Anh hút thuốc để thời gian ngắn lại, cũng là để mình không cảm thấy lo lắng cho cô.

Đêm nay cũng vậy, cô ấy đi từ rất sớm, dặn những câu đã trở nên quen thuộc và leo lên xe của thằng trai nhà giàu kia. Trong lúc đó, Đức đã nghĩ rằng hay là mặc kệ cô. Tại sao anh phải lo lắng một người không quan tâm đến anh? Từ ngày xưa đến giờ chỉ mình anh tự đa tình, chứ cô nào có biết gì đến trái tim của anh.

Điều khiến Đức cảm thấy đáng hận nhất đó chính là việc bản thân là thanh mai trúc mã của cô. Nếu anh không phải là hàng xóm thì anh sẽ yêu được cô, phải không? Anh sẽ không cảm thấy ngại ngùng, cô cũng sẽ đáp lại tình cảm của anh trong một lúc nào đấy.

Tình cảm của Liên Hoa rất chóng vánh, cô đã yêu bao nhiêu người rồi anh cũng chẳng nhớ nữa. Nhưng cô bảo: “Tớ thích cảm giác mới yêu một người. Khi tình cảm nguội lạnh tớ sẽ đi tìm nó ở một người khác.”

Nhưng nếu như thế, thì trái tim cô có bị chai lì đi không?

Truyện ngắn: Mình là gì của nhau? (Phần 1) - 3

Liên Hoa nói: “Đức, nếu sau này tớ không lấy được chồng thì cậu có chịu lấy tớ không?”

Khi đang ngồi hút thuốc và nghĩ miên man thì có tiếng đập cửa rình rình. “Đức, mở cửa cho tớ…Đức ơi…” Là giọng của Liên Hoa. Anh vội vàng chạy ra mở cửa.

Liên Hoa say mèm, son phấn nhoè nhoẹt cả khuôn mặt. Cô ấy vừa khóc vừa cười rồi ngã vào lòng anh. Đức vuốt tóc cô vỗ về an ủi dù anh không rõ cô đã gặp chuyện gì.

Liên Hoa nói: “Đức, nếu sau này tớ không lấy được chồng thì cậu có chịu lấy tớ không?

Anh thần người ra, đầu óc đột nhiên trống rỗng. Cô ấy đang nói gì thế? Anh luôn muốn yêu cô và lấy cô làm vợ, chỉ là cô không biết điều ấy. Nhưng nhìn cô bây giờ lại khiến anh cảm thấy có điều gì không ổn.

Đức liền đỡ Liên Hoa nằm lên giường, anh lấy nước và khăn lau mặt cho cô. Liên Hoa cứ khóc mãi như một đứa trẻ mà chẳng chịu nói vì sao, nhất định không về phòng. Anh lấy chìa khoá của cô sang mở cửa phòng để lấy vài bộ quần áo.

Đó là lần đầu tiên anh sang phòng cô, và nó đã khiến anh bàng hoàng. Phòng cô bừa bộn, khắp nhà là quần áo bẩn, vỏ bao cao su và những viên thuốc. Đức giẫm phải một hộp thuốc đã rỗng, đó là thuốc tránh thai. Đức nhìn quanh, cố tìm cái tủ quần áo để lấy cho cô một bộ, nhưng trong đó chỉ toàn những đồ để đi bar, sàn. Cô ấy thậm chí còn không có một bộ đồ để mặc ở nhà nữa.

Chuyện gì đã xảy ra với Liên Hoa? Tại sao cuộc sống của cô lại trở nên phức tạp như vậy? Đức có can đảm nói ra lời yêu mà anh giấu bao lâu nay với cô? 

Mời các bạn đón đọc Phần 2 của truyện ngắn vào lúc 00h06 ngày 14/8 trên chuyên mục Eva Yêu

Lan Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Truyện ngắn hay về tình yêu