Tôi hốt hoảng, nhìn lại. Đó hoàn toàn là Phi mà chẳng phải một ai khác. Tôi giật bắn mình, mở chăn ra nhìn rồi hét lên.
Cảm ơn độc giả Thu Phương đã gửi truyện về chuyên mục Eva Yêu theo địa chỉ evayeu@eva.vn. Bạn sẽ nhận được phần quà hấp dẫn là nhuận bút từ chuyên mục.
Mời đón đọc kết 2 truyện ngắn: Người thương xa lạ do độc giả Thu Phương gửi về chuyên mục.
Tôi cười nhạt, đi tới kéo Khanh lại:
- Sao anh có thể nói rằng không quen em?
Cả Khanh và vợ đều quay lại nhìn tôi, Phi nhất thời không hiểu được tại sao tôi lại chạy đến nắm tay một người đàn ông. Khanh như động phải hủi, anh ta vội giằng tay ra rồi tránh đi. Thái độ ấy như đánh một đòn chí mạng vào trái tim tôi.
- Hôm qua chẳng phải anh vẫn nhắn tin nói rằng nhớ em sao?
"Cô là ai?" - Vợ của Khanh hỏi. Trông phản ứng của cô ấy rất bình tĩnh, lại còn mang lại một chút thân thiện. - "Tôi được nghe Khanh kể về cô, nhưng giờ tôi đang mang thai nên có lẽ anh ấy mới giả vờ không quen cô để tôi yên tâm."
Tôi yên lặng, nhìn Khanh như muốn hỏi. Anh không nói gì, cũng chẳng biện hộ. Dường như anh muốn tôi ghét anh, hiểu lầm anh hoặc thế nào cũng được. Anh là kiểu đàn ông như vậy, dễ dàng xuôi thuận số phận. Khi bố mẹ anh bảo anh rời xa tôi để lấy một người mà anh không yêu, anh cũng sẵn sàng chấp thuận. Giờ đây để giữ cho vợ và con mình được an toàn, dù trước đó anh nhắn tin nói nhớ tôi, anh sẵn sàng tỏ ra không quen biết tôi. Nhưng điều ấy chỉ càng khiến cho tôi yêu anh hơn, anh không biết sao?
"Xin chào!" - Phi từ đâu đi tới, anh đưa tay ra với Khanh - "Tôi là bạn trai mới của Nguyệt!"
Tôi nhìn Phi, chợt nhớ ra hôm nay chúng tôi là những diễn viên. Vào vai người yêu của nhau. Tôi thấy yên tâm hơn một chút nên nắm lấy tay Phi thật chặt, rồi giơ lên:
- Em quên mất không giới thiệu, đây là Phi. Phi, đây là Khanh.
Khanh nhìn hai chúng tôi, tôi cố để ý trong mắt anh xem có nỗi buồn nào hiện ra hay không, nhưng không hề có. Chỉ có một sự nhẹ nhõm. Khanh nở một nụ cười, anh kéo vợ lại gần bên mình:
- Thật hay quá, em có người yêu mới rồi. Chúc mừng em!
Tôi đau đến nỗi không biết phải nói gì cả. Tôi có người yêu mới khiến anh vui mừng đến như vậy sao?
"Em thấy trong người không được khoẻ, mình về nhé?" - Tôi nói với Phi, bằng một giọng bình thường nhất có thể.
"Ừ, được!" - Phi nhìn hai người, rồi lại nhìn qua vợ cũ của mình. Tôi biết anh cũng chẳng muốn ở đây quá lâu.
Sự thật là chúng tôi không về nhà ngay, Phi chở tôi đến một quán rượu vỉa hè, gọi một đĩa lòng lợn và cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Tôi đã nói Phi và tôi có số bạn bè, nhưng không hợp để làm người yêu của nhau. Tôi coi anh như một cái hố, vứt tất cả chuyện buồn và trong đó. Anh cũng coi tôi là một cái hố đen khác, có thể cuốn hết những điều giấu kín trong lòng đã lâu.
Hai chiếc ly cụng vào nhau, rượu hơi tràn ra tay một chút. Tôi nhớ lần đầu tiên gặp anh trong nhà vệ sinh, không kìm được liền bật cười.
"Lúc đó anh đưa em về à?" - Tôi hỏi.
- Không, anh đưa em ra ngoài rồi trao trả em cho bạn. Chứ hôm ấy anh cũng say nhìn một toà nhà ra hai kiến trúc rồi.
Tôi ngẩng đầu cười giòn giã. Anh ta hài hước thật, anh có thể khiến tôi cười ngay cả khi tôi đang buồn đến nỗi chẳng thiết gì nữa. Tôi rót tiếp rượu, rồi nâng lên:
- Mừng nỗi buồn!
Phi cũng nâng rượu lên, hét lớn:
- Mừng nỗi buồn.
Bầu trời như nghe thấu nỗi buồn của chúng nôi nên mới mở rộng ra, những ánh sao lấp lánh hơn.
Giờ đây để giữ cho vợ và con mình được an toàn, dù trước đó anh nhắn tin nói nhớ tôi, anh sẵn sàng tỏ ra không quen biết tôi. (Ảnh minh họa)
Một cánh tay vắt qua bụng tôi, suýt chút nữa khiến tôi hộc máu. Trong cơn mơ màng tôi còn tưởng đó là một cái cột nhà rơi ngang bụng, và xung quanh là một vụ cháy. Đến khi tỉnh lại, thì bên cạnh đã là Phi. Anh ta vẫn còn ngáy.
Tôi hốt hoảng, nhìn lại. Đó hoàn toàn là Phi mà chẳng phải một ai khác. Tôi giật bắn mình, mở chăn ra nhìn và suýt nữa tôi đã hét lên. Phi nhăn mặt, lấy gối chèn lại đầu mình. Trời đất, anh ta vẫn còn ngủ được. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, tự trấn an bản thân mình. Sau đó tôi chọn cách chuồn.
Nhẹ nhàng ôm theo quần áo rồi rón rén rời khỏi phòng. Đây là cách tốt nhất để bảo toàn mối quan hệ cho cả hai. Hoặc là tôi biết, hoặc là không ai biết cả. Rằng tôi đã ngủ với anh. Ai ngờ vừa về đến nhà, mẹ tôi đã cười bằng một vẻ hết sức thâm hiểm. Bà cứ đi đi lại lại trước mặt tôi, thi thoảng lại hỏi vu vơ kiểu: Đêm qua đi đâu đấy? Trời có lạnh lắm không con? Không còn cách nào khác, tôi phải đối diện với mẹ để cho bà chất vấn.
- Mày với thằng Phi bao giờ định cưới?
"Không dễ thế đâu mẹ." - Tôi đáp - "Con và Phi không yêu nhau. Anh ấy yêu vợ, còn con thì…mà thôi. Con không yêu ai cả. Chúng con chỉ có thể là bạn thôi."
Mẹ tôi nhếch môi cười đến rung cả người:
- Mày lừa ai chứ lừa mẹ mà được à? Chúng mày đi cả đêm với nhau lại nói chỉ là bạn bè. Trừ khi thằng đó gay thì mới là bạn bè được nhé.
Tôi thở dài, không muốn nói thêm gì nữa. Dù gì đó cũng chỉ là phút say, tôi không nhớ gì, cũng chẳng có tình cảm gì với anh ta hết. Nỗi buồn về Khanh của tôi vẫn còn đây. Tình yêu không dễ dàng như mẹ tưởng đâu.
Những ngày sau đó, tôi và Phi vẫn qua lại với nhau như những người bạn. Phi chẳng còn nhớ đến chuyện đã xảy ra giữa hai người, vì biểu hiện của anh rất đỗi bình thường. Xuân còn ngỏ ý muốn tôi làm mai, tôi đồng ý luôn. Và những buổi hẹn ba người diễn ra thường xuyên. Đến khoảng tám, hoặc chín giờ, tôi sẽ bỏ về và để hai người có không gian tìm hiểu nhau.
Phi là một người đàn ông khá, anh lại có gia cảnh giàu có, không khó để tìm được một người phù hợp với bản thân mình.
Đến khoảng hơn một tháng sau, tôi thấy trong người mình rất lạ. Thèm ăn và thèm ngủ. Công việc như trở thành một tấn áp lực đè lên tôi khiến tôi cáu gắt. Mẹ tôi cũng bị vạ lây khi vài lần tôi bực bội về chuyện mẹ cứ tự tiện vào phòng bới móc đồ của tôi. Mẹ tôi đã từng có lần nói cách duy nhất để hiểu con cái chính là tìm hiểu cái phòng riêng của nó.
Tôi biết chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, những thay đổi này dần bị tôi đem ra suy luận. Có lẽ là tôi đã có thai. Bà chủ hiệu thuốc như đã quá quen với các trường hợp này, bà vứt cho tôi một hộp que thử. Còn tôi thì bận đồ áo chống nắng, khẩu trang, kính râm các thứ như thể đi lấy hàng cấm. Tôi không thể nào tưởng tượng nổi chuyện nếu bị Phi, mẹ tôi hoặc là Xuân bắt gặp tôi mua que thử thai.
"Hai vạch?" - ngồi trên nắp bồn cầu, tôi hỏi cái que thử thai - "Mày bị điên à? Không thể nào được."
Tôi bóc một hộp khác ra, thử lại.
- Vẫn hai vạch?
Cho đến tận hộp thứ năm thì vẫn vậy. Vẫn là hai vạch. Nhưng tôi vẫn chưa tin. Làm sao có thể có thai dễ dàng như thế được. Tôi còn công việc, tôi còn chưa lấy chồng. Tôi làm lễ tân cấp cao trong một nhà hàng thuộc chính phủ. Nơi mà các nguyên thủ chuyên dùng bữa, ăn ở. Tôi được chỉ định phục vụ phòng VIP, nghĩa là chỉ những ai thực sự quan trọng mới được tôi phục vụ.
Sao tôi lại phải có thai chứ? Trong khi hàng ngàn người phụ nữ khác muốn có thai mà không được! Sự đời đúng là trớ trêu. Không còn cách nào khác, tôi đành phải đến gặp Phi. Tôi không biết nữa, nhưng anh ta là nguyên nhân của vụ này. Tôi muốn cả hai cùng phải giải quyết nó. Hoặc là giữ, hoặc là bỏ. Nhưng tôi nghiêng về việc giữ lại, bởi vì mẹ tôi từng nói, con cái là trời cho, bỏ đi là phải tội.
Tôi hẹn Phi ở quán rượu mà chúng tôi vẫn thường hay đến, không ngờ Phi còn gọi cả Xuân đến. Họ tay trong tay tình tứ bên nhau đầy hạnh phúc. Xuân hí hửng nói:
- Mau chúc mừng tôi đi.
- Không phải hai người yêu nhau rồi đấy chứ?
Xuân khoác vai Phi, anh ta cười dịu dàng với cô.
- Nhờ ơn bồ cả đấy.
Tôi chỉ biết thở dài. Sao mà lại đen đủi thế! Suốt bao nhiêu tháng ngày họ không yêu nhau, lại chọn đúng lúc này mà yêu nhau.
- Cảm ơn bồ nhiều nhé, cảm ơn bà đã thắp sáng cho cái cuộc đời lạnh lẽo của tôi.
Tôi hốt hoảng, nhìn lại. Đó hoàn toàn là Phi mà chẳng phải một ai khác. Tôi giật bắn mình, mở chăn ra nhìn và suýt nữa tôi đã hét lên. (Ảnh minh họa)
Câu nói của Xuân càng khiến tôi phải nuốt sâu thêm lời mà bản thân sắp nói. Tôi không thể khiến họ mất hứng trong lúc này được, càng không thể để họ rời xa nhau chỉ vì tôi. Tôi nhìn Phi, anh cũng nhìn tôi. Anh chẳng nhớ gì cả, anh chẳng nhớ tôi và anh đã từng có một đêm như thế.
Tôi cúi đầu xuống, rót rượu rồi định ngửa cổ uống cho hết nhưng rồi lại nghĩ đến đứa con trong bụng. Nó như đang đánh vào tâm trí tôi một tiếng nói: “Mẹ ơi, đừng làm hại con”. Tròng mắt tôi nóng bừng, tôi còn chưa uống một giọt rượu nào cả. Im lặng một lúc, tôi đặt cốc rượu xuống và đứng dậy.
- Tôi phải về đây.
"Đúng giờ quá nhỉ?" - Phi mỉm cười và nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn cái đồng hồ trên tường, đúng tám giờ. Bình thường tôi vẫn về vào giờ này.
- Kịch bản mà.
Phi và Xuân bật cười.
- Bồ không cần phải về sớm nữa đâu, chúng ta có thể ngồi nói chuyện mà. Đằng nào thì bọn tôi cũng yêu nhau rồi.
Tôi mà ở lại chắc sẽ lại càng im lặng vì họ yêu nhau. Tôi giơ cái túi xách lên, bảo:
- Dạ thôi, tôi còn một đống việc cần giải quyết.
- Bồ không định nói lễ tân cao cấp cũng phải quyết toán sổ sách đấy chứ?
Tôi nhún vai:
- Thì đã sao?
Xuân há miệng kinh ngạc:
- Đúng là bóc lột sức lao động.
Tôi cười qua loa rồi bước ra bên ngoài. Trong lúc ấy tôi đã nghĩ, có lẽ tôi sẽ không gặp Phi nữa. Bụng sẽ ngày một lớn hơn, anh ấy sẽ phát hiện ra. Và vì một lý do khác, tôi không muốn để đứa con mình phải phản ứng lại khi thấy bố nó. Tôi là một người mẹ không tốt.
…
"Đây là cái gì?" - Vừa về đến cửa, mẹ tôi đã đem đống que thử thai trong nhà vệ sinh rôi giơ lên hỏi. Tôi giật lại, tức giận quát mẹ:
- Sao mẹ vô duyên thế? Con nói với mẹ bao nhiêu lần là đứng vào phòng con lục lọi nữa cơ mà.
"Con nói cái gì? Con đang nói mẹ vô duyên đấy à?" - Mẹ tôi bắt đầu tức giận, bà kéo áo tôi đi vào trong nhà.
Bố tôi đang ngồi xem tivi, thấy mẹ tôi hùng hổ kéo tôi đến thì ông liền tắt đi, mắt ông liếc qua tôi như dò hỏi. Bố tôi là một người sợ vợ, tôi có thể cam kết như vậy. Dù bên ngoài ông có hô mưa gọi gió như thế nào thì về nhà, ông luôn nghe lời vợ. Mẹ tôi chìa ra mấy cái que thử thai của tôi:
- Ông xem đấy, con gái ngủ với trai có thai bị mẹ phát hiện còn quát mẹ vô duyên. Cái thứ con gái mất nết. Tôi thương nó bao nhiêu thì nó khiến tôi đau lòng bấy nhiêu.
"Thai? Con đã có thai?" - Bố tôi ngước nhìn tôi hỏi như không tin. Tôi cúi đầu không đáp, đó là một sự ngầm thừa nhận.
- Nhưng ai? Ai mới được kia chứ?
"Còn ai vào đấy nữa, thằng Phi." - Mẹ tôi trả lời giúp.
Vậy là một loạt diễn biến khác đã xảy ra. Tôi vẫn còn nhớ cái cảnh mẹ tôi hùng hổ dẫn tôi đến nhà Phi trong đêm, bố tôi thì mặt mày lạnh tanh theo đằng sau hộ tống. Như thể muốn nói nếu họ không chấp nhận tôi, thì máu sẽ đổ. Trong khi đó, tôi vùng vẫy, la hét, cầu xin họ đừng cho ai biết nhưng đều vô nghĩa. Gia đình tôi đủ giàu có, đủ danh giá để có một chàng rể, để cho tôi có một người đàn ông tử tế ở bên cạnh. Bố mẹ tôi không muốn tôi phải chịu sự thiệt thòi nào cả.
Khi Phi về nhà, anh ta nghe xong chuyện chẳng nói một lời nào. Anh nhìn tôi bằng một vẻ tức giận khiến tôi sợ hãi. Tôi vội vàng chạy theo anh, tôi muốn xin lỗi. Tôi không hề muốn chuyện này xảy ra, đó là hy hữu.
"Em có thể nuôi con một mình." - Tôi nói lớn - "Em không cần anh phải chịu trách nhiệm đâu, anh yên tâm."
Phi ngừng bước, nhưng không quay lại nhìn tôi. Tôi nói tiếp:
- Anh và Xuân có thể yên ổn bên nhau, em sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Nhưng em phải giữ lại đứa con này, em không muốn bỏ nó.
"Ai cần em bỏ nó?" - Phi nói - "Anh cũng đâu có nói sẽ không chịu trách nhiệm."
- Em không hiểu lắm, nhưng anh đừng vì em làm một điều gì hết. Xuân thật lòng thích anh.
- Bọn anh không yêu nhau.
Không yêu nhau? Anh đang đùa tôi chắc! Nhìn Xuân hạnh phúc như vậy, chẳng lẽ họ chỉ là diễn kịch? Nhưng để làm gì?
- Bọn anh cùng cá cược xem em sẽ về sớm hay muộn nếu anh và cô ấy yêu nhau. Ngày nào em cũng về vào lúc tám giờ, để nhường thế giới lại cho bọn anh, nhưng bọn anh chẳng nói được gì thêm nữa. Em không biết rằng năm phút sau bọn anh cũng đứng dậy ra về.
Tôi thở mạnh, họ nói đó chỉ là một trò đùa. Có phải là con của tôi sẽ có bố không?
- Nhưng như vậy không phải là anh vẫn còn yêu vợ cũ đấy chứ?
"Em cũng đâu quên được Khanh!" - Phi quặc lại. Anh ngoảnh đầu nhìn tôi, mỉm cười - "Cả hai chúng ta đều đang chưa thể tiến đến một tình yêu."
- Vậy giờ phải làm sao?
Phi nhún vai:
- Thì… cứ cưới thôi. Đến đâu hay đến đó.
Khi Phi về nhà, anh ta nghe xong chuyện chẳng nói một lời nào. Anh nhìn tôi bằng một vẻ tức giận khiến tôi sợ hãi. (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi nhất định không chịu cưới nếu hai đứa chưa yêu nhau. Ngày nào cũng vậy, Phi đi làm và đến chăm sóc tôi. Anh ở đến tận tối muộn mới chịu rời đi. Anh còn cố nói những lời tán tỉnh đến buồn nôn không thể chịu đựng nổi. Phi bảo chỉ có mưa dầm thấm lâm mới cứu được tình cảnh của chúng tôi.
Tôi không biết trái tim mình như thế nào nữa, tôi vẫn nhớ Khanh, nhưng nó cũng đập mạnh mỗi khi Phi nói những lời đường mật, hay là tỏ ra âu yếm trên mức bạn bè một chút với tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy bối rối. Phi như người lạ với tâm hồn tôi, anh khác Khanh hoàn toàn, và điều ấy khiến tôi cảm thấy chưa quen.
Phi nói:
- Nếu em chưa sẵn sàng, thì cứ sinh con ra trước rồi tính cũng được. Anh chỉ có thể vô tâm với tình yêu một lần trong đời, còn lần này thì không. Vợ cũ của anh bỏ đi vì anh dám vứt cô ấy lại ở Việt Nam, anh không muốn em cũng bỏ anh đi vì anh vô tâm với hai mẹ con em.
"Chúng ta là tri kỷ, là bạn rượu, không phải sao?" - Tôi hỏi anh.
Phi lắc đầu:
- Giờ thì không nữa. Có thể em không biết, nhưng đêm đó anh không hề say.
Phi chỉ nói có thể, anh để tôi tự hiểu. Tôi cũng luôn tự hỏi tại sao anh lại không nhớ gì về đêm hôm đó, trong khi tôi thì có. Tôi nhớ nụ hôn của anh, nhớ vòng tay của anh. Nhớ cả những lời thì thầm của anh nữa.
- Em cứ buồn nỗi buồn của em đi, nhưng đứa con này, nó đã cứu anh một bàn thua trông thấy. Ít nhất có thể khiến anh quên đi anh từng yêu cô ta.
Phi nói tiếp:
- Chúng ta sẽ không biến ai thành cái bóng của người trong lòng, được chứ? Nên đừng ép buộc gì cả. Thoải mái lên đi. Như cái lúc em nôn lên áo anh ấy.
Tôi nhíu mày, đánh nhẹ vào vai anh. Lúc nào cũng có thể nói chuyện cợt nhả được. Phi cười. Anh kéo tôi vào lòng một cách bình yên.
Khoảng một tháng sau, lễ cưới được tổ chức linh đình, bụng tôi chưa lộ ra nên tôi vẫn có thể là một cô dâu xinh đẹp trong ngày cưới. Tôi không mời Khanh và Phi cũng không mời vợ cũ đến, nhưng họ đều đến… Chẳng hiểu vì sao nữa. Mãi sau mẹ tôi mới bảo:
- Là mẹ mời họ đấy.
- Tại sao?
- Cho chúng nó tức chơi.
Nhưng nhờ lễ cưới này tôi mới được biết bố Khanh đã mất, giờ anh trở thành trụ cột chính của gia đình. Anh chăm chỉ làm ăn, trở thành một người thâm trầm, khác hẳn với lúc còn yêu tôi. Tôi thấy thông cảm cho anh, và không còn giận anh nữa. Tôi từng rất yêu anh, đó là một tình yêu đẹp. Cảm ơn anh đã cho tôi biết thế nào là tình yêu, và thế nào là nỗi buồn. Khi tôi cầm ly rượu đến mỉm cười với anh, trong đầu tôi chợt nảy lên một câu nói:
“Người thương xa lạ”.
Quý độc giả hãy nhanh tay gửi đoạn kết tiếp theo của truyện ngắn: Người thương xa lạ về địa chỉ evayeu@eva.vn để tiếp tục nhận được phần quà hấp dẫn của chuyên mục. Một độc giả tiếp theo có phần kết hấp dẫn nhất được chọn đăng sẽ nhận được phần nhuận bút hấp dẫn từ chuyên mục. |