Phụ nữ không cần phải có một người đàn ông mới có thể sống tốt. Nhưng đàn ông muốn sống tốt thì nhất định phải có được một người đàn bà tốt ở bên cạnh. Đàn ông chê vợ nghèo thì quả thật hèn...
Họ yêu nhau bảy năm. Bảy năm đủ thứ thăng trầm của cuộc sống. Tình yêu của tuổi trẻ đủ sức chiến thắng mọi khó khăn, mọi thăng trầm thất bại của những tháng ngày tuổi trẻ bồng bọt nhất. Họ đã có thể nắm chặt tay nhau để đến được cái kết viên mãn của chính mình đó là một đám cưới ấm áp có đầy đủ bạn bè thân thiết và họ hàng ba mẹ đôi bên. Cho tới khi lấy nhau, họ vẫn tin rằng: Hôn nhân chỉ cần có tình yêu là đủ.
Thế nhưng khi bước vào đời, khi có được nhau rồi thì đôi khi tình yêu lại không đủ sức mạnh thần kì để có thể thắng được sự khắc nghiệt của cuộc chiến cơm áo gạo tiền, của sự phân biệt giàu nghèo cay đắng, của những khát vọng được bay cao, được bay xa được sống cuộc sống trong nhung lụa, của những bế tắc khiến con người phát cuồng lên vị thất vọng, bực bội và bế tắc.
Ngày trước, anh yêu chị vì chị là cô gái hiền lành, nhu mì và dịu dàng. Có lẽ, đàn bà con gái có bao nhiêu cái dịu dàng, nhẫn nhịn đều dồn cả vào cho chi sao ấy. Ngày yêu nhau, anh tự hảo về chị lắm. Đi đâu cũng mang chị theo, nghe những lời ghen tỵ của đám con trai mà lòng anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện về người con gái mình có được. Anh tin rằng: chị chắc chắn sẽ là người vợ tuyệt vời của anh, là người mẹ tuyệt vời cảu các con anh, là người con dâu ngoan hiền của cha mẹ anh…
Thế nhưng cái sự ngoan hiền ấy khi bước vào cuộc chiến sinh tồn thì lại trở thành một nhược điểm chí mạng. Anh làm việc ở một môi trường năng động, nơi những cô gái khi nào cũng trang điểm lộng lẫy, ăn mặc như trên sàn diễn thời trang, ăn nói mạnh dạn khéo léo, tính cách năng động, sôi nổi... Thì về nhà nhìn người vợ giản dị, nhu mì, giản đơn của mình anh dần dần cảm thấy chị thật tẻ nhạt. Giống như món cháo trắng loãng lại còn không có gia vị. Anh nuốt không trôi mà nhìn cũng không vừa mắt nữa. Nhất là khi chị mang bầu đứa con đầu lòng, cơ thể thay đổi nhiều so với trước. Nhưng thay vì chăm sóc chị thì anh, nhiều khi anh cố tình say xỉn, cáu gắt vô cớ, cố tình về muộn, cố tình nghe điện thoại lúc đêm khuya... Nhưng chị tuyệt nhiên không tra khảo, không cáu gắt, không ghen tuông… Dần dần anh lại nghĩ vì chị yêu anh quá, vì chị phụ thuộc vào anh quá, chị như một cái đuôi mà giờ anh có muốn cắt cũng không dời ra được… Đôi khi yêu một người nhiều quá, toàn tâm toàn ý quá, nhẫn nhịn chịu đựng nhiều quá chính là một nhược điểm vô cùng lớn của đàn bà. Vì khi ấy, thứ tình yêu vô điều kiện ấy thay vì được trân trọng thì lại bị người kia khinh rẻ và coi nhẹ.
Anh làm việc ở một môi trường năng động, nơi những cô gái khi nào cũng trang điểm lộng lẫy, ăn mặc như trên sàn diễn thời trang, ăn nói mạnh dạn khéo léo, tính cách năng động, sôi nổi... (ảnh minh họa)
Mọi thứ thực sự đổ vỡ khi chị sinh đứa con gái đầu lòng và phải nghỉ việc ở nhà chăm con. Ở cữ, mẹ chị chỉ lên chăm con được hai tháng rồi phải về vì vào mùa vụ. Một mình chị vùa chăm con, vừa phải làm tất cả việc nhà. Chị từ một cô gái thanh mảnh, dịu dàng, xinh đẹp bỗng thành một bà mẹ bỉm sữa chính hiệu. Người khi nào cũng có mùi đặc trưng của trẻ sơ sinh, mùi thức ăn, mùi sữa, mùi bỉm… Nhiều khi cứ bước về nhà là anh cảm thấy như mình vừa bước vào tù ngục. Chị biết anh thay đổi nhưng chị chỉ lặng lẽ khóc thầm. Có lần con ốm, con bé quấy khóc cả đêm. Căn phòng trọ chật chội chỉ có một chiếc giường. Giữa mùa hè nóng bức, ngột ngạt, thứ mùi ngây ngây ấy khiến anh càng muốn buồn nôn. Nhìn vợ đầu bù tóc rối, ôm con đi đi lại lại trong ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ, quần áo xộc xệch. Cứ mỗi khi con khóc, là chị lại cuống lên vì sợ anh không ngủ được. Anh nằm quay mặt vào tường, nỗi bực dọc khó chịu cứ hành hạ anh, dâng lên đầy trong lồng ngực bức bối.
Đây đâu phải là cuộc sống mà anh mong muốn sau hôn nhân. Hôn nhân mà như địa ngục thế này, nếu biết trước anh đã chẳng đời nào cưới vợ. Lại nhìn cái dáng co ro khúm lúm của vợ, anh lại chán ngán. Vợ như vậy thì có khả năng gì mà có thể cùng anh xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn. Khi mà bản thân cô ta cũng chẳng thể tự lo nổi cho mình. Anh cứ muốn vươn lên thì lại bị vợ con tùm rúm kéo lại. Nhiều khi muốn mời sếp ăn bữa cơm ở nhà hàng, nhưng nếu thế vợ con lại đói. Anh chưa phải là người đàn ông tàn nhẫn tới mức dẫm đạp lên vợ con mình để có thể đi lên bằng mọi giá. Nhưng những thứ đó cứ ngày càng tích tụ, tích tụ nhiều thêm. Và đến ngày nó bùng nổ.
Một hôm, trời mưa, anh trở về nhà ướt nhèm, người nồng mùi rượu. Chị vội vã đi lấy khăn lau cho anh. Nhưng vừa chạm vào người anh liền hất chị ra. Anh loạng choạng bước vào nhà, chân va phải chiếc chậu nhôm chị hứng nước mưa rột vào nhà. Anh liền đá chiếc chậu bay vào tường. Tiếng va chạm mạnh khiến con bé đang ngủ giật mình khóc toáng. Chị chạy lại ôm con lặng lẽ nhìn anh, mắt đỏ sọng. Anh chỉ tay vào mặt chị hét lên: Cô! Tại sao tôi lại có thể lấy một người đàn bà vô dụng như cô? Cô ra ngoài mở mắt ra mà xem vợ người ta kia kìa. Họ đâu giống cái loại đàn bà quanh quẩn nơi xó bếp, ăn không nên đọi, nói không nên lời như cô. Thứ đàn bà ngu ngốc, vô dụng. Cô định ám cuộc đời tôi đến khi nào nữa hả? Tôi khổ lắm rồi! Tôi không thể nào chịu đựng được cái cảnh sống ngột ngạt như thế này nữa rồi. Cô làm ơn buông tha cho tôi được không.
Chị ôm đứa con mấy tháng tuổi vào lòng nhìn anh mà từng hàng nước mắt cứ thế hối hả chảy trên gò má gầy xanh của chị. Có cái gì đó trong lòng chị vừa tan thành nước mắt, mặn chát tràn trên môi. Thứ dư vị này là dư vị của hạnh phúc mà người đàn ông đã hứa sẽ mang lại cho chị trong cuộc đời này sao?
Sáng, chị nấu cho anh bát cháo đặt lên bàn và giục anh ăn. Anh lặng lẽ ngồi nhìn bát cháo không nói gì. Chị nhẹ nhàng đặt con xuống giường, đôi mắt bình thản nhìn anh:
Đêm qua anh không say. Anh uống nhưng không say. Nên những lời anh nói anh đều nhớ và đều thật lòng đúng không? Em xin lỗi, là đã để anh chịu khổ nhiều vậy. Em đồng ý ly hôn. Mình chia tay đi. Đơn đây. Em viết rồi. Anh kí đi!
Sự bình thản của chị khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Anh cứ ngỡ chị sẽ lại khóc nóc, lăn lên lộn xuống, ỉ ôi mà van xin anh hãy vì con mà đừng bỏ mặc hai mẹ con chị, vì con mà cố gắng… Ai ngờ được người đàn bà ngồi trước mặt anh sáng nay lại có ánh mắt nhìn bình thản và lạnh lẽo đến vậy.
Họ chia tay nhau sau bảy năm yêu nhau và hai năm sống cùng. Chín năm đời người con gái chỉ để chị hiểu được rằng: Tình yêu khi bước vào cuộc sống hôn nhân đều có thể bị bóp chết bởi những thứ ham muốn tầm thường. Bởi không ai có thể mang tình yêu ra để có thể trang hoàng thay những nhu cầu về vật chất. Không ai có thể bẻ nó ra ăn khi bụng đói. Không ai mang nó ra may thành quần áo đẹp khi muốn dự tiệc… Tình yêu chính là thứ vô hình mà nhiều khi bỗng trở thành vô dụng như thế!
Chị bế con rời khỏi thành phố ngay sau khi ly hôn anh. Và cũng cắt đứt mọi sự liên hệ với anh. Còn anh thì cảm thấy mình như chim được sổ lồng tung canh, tự do bay nhảy, nhẹ nhõm thảnh thơi. Khi đó, anh có thời gian để suy ngẫm. Anh nhận ra rằng: Lấy vợ sớm là một sai lầm. lấy vợ sớm lại còn lấy vợ nghèo vô dụng lại là một sai lầm khác trầm trọng hơn. Anh sẽ lấy vợ, nhưng nhất định phải là một người vợ giàu có, tài giỏi, biết kiếm tiền. Đó cũng là thứ nhu cầu bình thường như đàn bà cũng đưa ra những tiêu chuẩn khi chọn chồng để lấy.
Một năm sau anh cưới vợ giàu. Cô gái ấy có tiền bạc. Còn anh có nhan sắc ngời ngời sau một năm trùng tu trau chuốt. Cô gái ấy mới đi làm, tuy không phải là con gái thành phố chính hiệu nhưng cha mẹ cô khá giàu có nên đã mua hẳn cho cô một căn chung cư cao cấp để con gái ở lại làm việc nơi thành phố cho tiện. Vì thế mà khi cô ấy vừa bước vào công ty là anh đã ra sức săn đón, chiều chuộng. Sau một thời gian, họ làm đám cưới, anh đường đường chính chính có nhà thành phố, có vợ đẹp, biết kiếm tiền lại sành điệu, sôi nổi, năng động... Khác hẳn người vợ trước của mình.
Cuộc đời là thế, anh vứt bỏ người vợ của mình để đi kiếm tìm một người đàn bà giàu có khác, một người đàn bà sẵn sàng vứt bỏ anh. (ảnh minh họa)
Những ngày tháng đầu anh còn ngất ngây ngập chìm trong hạnh phúc. Nhưng những ngày tiếp theo anh mới dần dần khám phá ra được ở người vợ của mình những đức tính vô cùng quý báu: Cô ấy không biết nấu ăn nên hai người thường ăn ngoài hàng, cô ấy không thích làm việc nhà, không thích mó tay vào những việc bẩn thỉu sẽ làm hỏng đôi tay ngà ngọc nên sẽ thuê người giúp việc theo giờ. Mỗi khi anh bực mình thì anh vẫn phải nhịn vợ, chứ không có chuyện được là mắng tùm lum. Nhưng mỗi khi cô ấy bực mình là cả dãy nhà biết nhà anh có chiến tranh, và cô ấy không gần ngại mà hết lên: Anh cút ra khỏi nhà tôi! Anh là cái thá gì mà dám lên mặt với tôi. Tôi cần anh à? Anh biến đi! Tôi tưởng anh là đàn ông tài giỏi thế nào cũng chỉ là hạng nhân viên quèn! Đàn ông mà không có óc, dù có vẻ ngoài sáng láng đến đâu thì rút cuộc vẫn rỗng tếch mà thôi! Anh mãi cũng chỉ là đồ nhà quê!
Dần dần, trong căn nhà sang trọng và giàu có ấy, anh cảm thấy mình như một kẻ dư thừa. Không tiếng cười, không niềm vui, không thanh thản. Cuộc sống lại một lần nữa đưa anh vào địa ngục. Chỉ có điều lần này cái địa ngục mà anh đang ở to hơn, rộng hơn, và cao hơn mà thôi. Anh bắt đầu thấy cuộc sống bế tắc dần. Và rồi, vợ anh cặp bồ công khai với một người đàn ông khác giàu có hơn, thành đạt hơn. Anh dần dần biết được cái cảm giác bị vứt bỏ là như thế nào. Anh nhớ người vợ đầu của mình, nhớ đến mối tình sâu đậm bảy năm của mình, nhớ đến cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình, nhớ đến hình ảnh người vợ hiền dịu nhẫn nhịn chịu đựng những cơn giận dữ, những đòi hỏi vô lí của anh. Và càng nhớ hơn ánh mắt lạnh lùng và giọng nói bình thản trong ngày cuối họ ngồi lại với nhau…
Cuộc đời là thế, anh vứt bỏ người vợ của mình để đi kiếm tìm một người đàn bà giàu có khác, một người đàn bà sẵn sàng vứt bỏ anh.
Và còn một điều nữa đến giờ anh mới hiểu. Nếu như tình yêu vì cơm áo gạo tiền mà đổ vỡ nhưng anh không hề biết rằng, rồi cũng sẽ có một ngày tiền bạc cũng trở nên vô nghĩa nếu không có tình yêu! Nhưng những bài học đắt giá nhất trong cuộc đời mỗi con người lại chính là những bài học được rút ra bằng cái giá phải trả cũng đắt nhất, bằng những sai lầm lớn nhất và những tổn thương khó lành.
Anh cầm chiếc điện thoại và nhấn số điện thoại của vợ cũ. Tiếng chuông đổ khiến anh giật mình. Số điện thoại là anh mua cho chị nên anh vẫn nhớ, dù trong danh bạ đã xóa đi rồi. Anh cũng vẫn dùng số cũ, chắc chị cũng nhận ra. Cuối cùng chị cũng bắt máy. Giọng chị nhẹ nhàng, bình thản:
Chào anh!
Anh thấy tim mình nhói lên. Anh cố trấn tĩnh:
Em và con sống tốt không?
Em và con sống tốt.
Chắc em lập gia đình rồi!
Có giọng cười nhẹ bên kia đầu dây:
Phụ nữ không cần phải có một người đàn ông mới có thể sống tốt. Nhưng đàn ông muốn sống tốt thì nhất định phải có được một người đàn bà tốt ở bên cạnh. Hi vọng anh có thể sống tốt!
Anh buông thõng tay, hai vai rũ xuống. Là anh đã đánh mất người đàn bà tốt của đời mình. Hóa ra đàn ông không phải chỉ khi trẻ mới bồng bột nhất thời mà ngay cả khi đã trưởng thành vẫn có thể nhất thời bồng bột!
Eva tám là nơi chị em tâm sự, chia sẻ những câu chuyện, những vấn đề khúc mắc về hôn nhân, gia đình, cuộc sống, những kinh nghiệm kinh doanh, làm giàu. Hãy gửi tâm sự về địa chỉ chiase@khampha.vn để nhận được những góp ý cũng như những ‘cao kiến’ chân thành của chị em. Bài viết của các bạn sẽ được chọn đăng tải trên chuyên mục nếu phù hợp quy chuẩn nội dung và sẽ được bảo mật thông tin cá nhân. |