Dù chồng chị ráng giải thích, gia đình anh sống ở đây hơn 100 năm. Và ngôi nhà anh chị ở không phải là bé nhất “Có những người còn chật hơn, nhưng vẫn sinh con đẻ cái bình thường”.
Suốt một tuần liền sau đêm tân hôn, chị Luyến vẫn không ngừng hoảng loạn. Nhiều lúc chị còn phải trốn ra ngoài đường đứng khóc một mình. Chị cảm thấy cuộc hôn nhân của mình như là một trò lừa đảo.
Chị Luyến (SN 1992) quê ở Bắc Ninh. Chị cưới chồng được 4 tháng nay nhưng trong 4 tháng đó chưa một ngày nào chị nở một nụ cười. Cũng bởi chị quá bất ngờ về những gì được chứng kiến khi sống ở nhà chồng - mang danh phố cổ.
Chị Luyến vừa mới tốt nghiệp đại học. Sau khi nhận bằng tốt nghiệp xong, trên đường về quê, chị gặp anh Lư (SN 1983) trên chuyến xe khách. Theo lời anh Lư giới thiệu, anh là trai phố cổ chính gốc. Anh Lư khá thân thiện, ngồi cạnh nhau, cả hai nói chuyện rất vui vẻ.
Sau hôm đó, anh xin số điện thoại chị Luyến làm quen. Từ đó cả hai thường xuyên liên lạc và rủ nhau đi cà phê.
Biết chị Luyến đang tìm việc, anh Lư có quen với một vài người bạn làm đúng chuyên ngành chị Luyến đang học nên ngỏ ý giới thiệu. Chẳng ngờ chị Luyến có năng lực nên chẳng mấy chốc được nhận vào làm chính thức.
Dù chưa rõ gia cảnh anh Lư thế nào nhưng chị Luyến sớm đem lòng thầm thương trộm nhớ. Rồi một ngày đẹp trời, chị bày tỏ tình cảm của mình, chẳng ngờ anh Lư đồng ý thật. Đôi lần anh muốn dẫn chị về chơi nhà mình nhưng chị đều từ chối cho rằng chưa đến lúc. Và thế là họ cứ yêu nhau
Thì ra cậu em chồng ngủ mơ, nằm lùi sang cả gần chỗ anh chị. Điều đó khiến chị không còn cảm xúc của đêm tân hôn nữa (Ảnh minh họa)
Anh Lư ở quê còn bà nội đang tuổi gần đất xa trời nên muốn nhìn thấy cháu đích tôn lấy vợ. Vì thế, anh Lư sớm ngỏ ý đưa nàng về dinh. Ngày cưới cận kề, dù cô dâu chưa một lần về nhà chồng nhưng vẫn không có ý đòi hỏi. Trong tiềm thức của chị Luyến, phổ cố phải đẹp đẽ, xa hoa lắm. Chẳng ngờ, trong ngày cưới, khi bước chân qua ngõ nhỏ sâu hun hút chị mới giật mình bừng tỉnh.
Nhà anh, chồng mới cưới của chị chỉ vỏn vẹn 10m2 nhưng có những 3 anh em trai cùng chung sống. Còn bố mẹ anh ở căn nhà khác rộng 5m2 ở phố kế bên. Khi bố mẹ chị đang tròn mắt ngạc nhiên thì 2 cụ bà đi từ trong ngôi nhà bé tẹo ra mời bố mẹ chị ngồi xơi nước. Trò chuyện mới hay gia đình phố cổ là vậy.
Chị hỏi anh làm lễ thắp hương ở đâu, anh bảo chị khỏi làm “Để hôm nào về quê làm một thể em nhé”. Chị nghe thế không khỏi giật mình, đến cả nghi lễ cơ bản nhất của dâu mới về nhà chồng cũng không có.
Hôm đó, dù trong lòng buồn nhưng chị vẫn cố làm thinh để vừa lòng chồng. Trong tiềm thức chị tự nhủ “rồi sẽ quen thôi”, nhưng rồi đêm tân hôn khi nằm cạnh 2 cậu em chồng ngáy to như sấm, chị mới hiểu làm dâu phố cổ đâu có dễ chút nào.
Giữa sàn nhà là 2 chiếc chiếu được trải sẵn, một chiếc cũ dành cho hai em chồng chị, còn chiếc mới là của vợ chồng chị. Tất cả đã được chồng chị khéo léo che bằng một chiếc ri đô cũ. Nhưng bất luận thế, mọi cử chỉ của chị đều có thể khiến em chồng tỉnh giấc.
Vì thế, anh chị đã cố đợi cho tới khi 2 đứa em ngủ mới tính chuyện “tân hôn”. Nhưng rồi khi chị vừa cởi được chiếc cúc áo đầu tiên thì cậu em chồng bỗng tỉnh dậy kêu buồn đi vệ sinh thế là chị kéo vội chiếc chăn mỏng trùm kín nằm im vờ ngủ. Còn chồng chị lúng túng bật đèn dẫn cậu em đi qua "giường tân hôn".
Khi vào cậu em thấy chị đắp chăn còn bảo anh trai “Nóng thế này sao bà ấy đắp chăn vậy? Có điên không?”. Chồng chị nghe thế “cứng miệng” không nói gì rồi ra hiệu cho em trai đi ngủ. Chị nghe tiếng chép miệng rồi nằm xuống cái bịch.
Xong xuôi, anh lại vào nằm đưa tay quàng qua vợ. Còn chị không dám nói gì khi chỉ dám lén nhìn anh, nước mắt chực trào ra. Chị buồn lắm, chị không ngờ rằng lấy trai phố cổ lại khổ như vậy.
Lần thứ 2, lúc đó đã 3h sáng. Không gian khi ấy khá yên tĩnh, chị nằm trong nhà vẫn nghe thấy tiếng hàng xóm cạnh bên đã thức giấc. Họ đang nhóm bếp than tổ ong chuẩn bị cho nồi phở ngày mới. Khi đó, anh cũng tỉnh giấc, anh đưa tay ra hiệu cho chị. Cả hai tủm tỉm nháy mắt nhau thì bỗng nhiên, cậu em chồng nằm kế bên gác chân lên người anh khiến cả 2 hoảng hồn.
Thì ra cậu em chồng ngủ mơ, nằm lùi sang cả gần chỗ anh chị. Tất cả khiến chị không còn cảm xúc của đêm tân hôn nữa. Cơ thể chị đau nhức mệt mỏi rã rời. Chị nằm đó, nhìn trần nhà cách mặt đất không bao xa mà nước mắt cứ thế rơi.
Rồi chị tính ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, nhưng khi vừa bước chân xuống cầu thang, chị va phải chiếc ấm nhôm em chồng để chiều nay. Tiếng ồn khiến hàng xóm tỉnh giấc. Có người còn quát tháo ầm ĩ, chị ôm mặt khóc rưng rức.
Dù chồng chị ráng giải thích, gia đình anh sống ở đây hơn 100 năm. Và ngôi nhà anh chị ở không phải là bé nhất “Có những người còn chật hơn, nhưng vẫn sinh con đẻ cái bình thường”. Chị nghe thế chỉ biết lắc đầu im lặng. Có lẽ, chồng chị khá hài lòng với cuộc sống nơi đây.
Từ sau đêm tân hôn dang dở, sống cuộc sống mới ở nhà chồng khiến chị khóc suốt. Chị vẫn chưa hình dung được rồi đây sẽ sống thế nào trong căn nhà chật chội có những 4 người cùng sinh sống, chưa kể lúc hai em chồng lấy vợ còn chật chội như thế nào nữa.
Dù không nói ra nhưng lòng chị trào dâng nỗi thất vọng ê chề. Trong đầu chị thoáng qua ý nghĩ, phải chăng chị đã quá vội vàng?