Càng lớn tôi càng chứng kiến những cảnh bạo lực ấy diễn ra thường xuyên hơn, dã man hơn. Những bữa cơm chan nước mắt, có những bữa cơm canh dọn sẵn, các con ngồi chờ ăn mà bố nỡ hất cả mâm cơm.
Khi mẹ nấu chè không may bị nước sôi đổ vào chân nên bị bỏng giờ vẫn còn sẹo rất rõ. Mẹ được cậu cho con gà mái để đẻ trứng mà mẹ bán gà đi mua đàn gà con về nuôi cho lớn rồi mẹ trở thành bà buôn gà, có những bữa cơm khó khăn tới mức chỉ có 1 quả trứng 4 mẹ con nhường nhau xong chỉ biết nhìn nhau ngồi khóc…
Tôi nhớ những bữa cơm tóp mỡ sốt cà chua mà chúng tôi chỉ ăn cà chua và nước sốt, nhất định không đứa nào chịu ăn tóp mỡ vì trước giờ chị em tôi không biết ăn thịt mỡ, nhưng cũng không đòi hỏi. Bữa nào có thịt trứng, 3 mẹ con đều nhường cho em út ăn.
Ảnh minh họa.
Cuộc sống khó khăn của mẹ con tôi cứ thế trôi qua, ngoài những lúc đi học chị em tôi thường đi bán chè phụ mẹ, giúp mẹ nấu ăn, chăm em. Hai đứa em tôi cũng khá ngoan và thương mẹ nên mẹ cũng được an ủi phần nào.
Thi đỗ vào lớp 10, tôi đã có ý định bỏ học đi làm công nhân giúp đỡ mẹ nuôi các em ăn học, nhưng tôi bị mẹ phát hiện. Mẹ khóc rất nhiều và nói: "Mẹ biết con muốn giúp mẹ đỡ vất vả nhưng con đừng lo, mẹ sẽ cố gắng nhất định mẹ sẽ lo cho các con ăn học đầy đủ như con nhà người ta, mẹ sẽ không để con mẹ mang tiếng thất học".
Từ đó tôi cố gắng học cho đến khi tôi tốt nghiệp cấp 3, gia đình cũng bớt khó khăn hơn những vẫn nghèo. Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại khao khát được đi học đại học.
Tôi lén nộp hồ sơ thi và tôi thi đỗ. Ngày có giấy báo nhập học mẹ tôi mới biết, vì lúc ý mẹ làm chỉ đủ ăn nên các bác, cậu, dì đều khuyên mẹ con gái học làm gì nhiều để tôi đi làm công nhân phụ mẹ nuôi các em ăn học, 2 - 3 năm rồi lấy chồng.
Mẹ trả lời mẹ ở nhà ăn rau ăn cháo cũng được mẹ vẫn sẽ để tôi được đi học đàng hoàng như con nhà người ta, mẹ để tôi tự quyết định. Và tôi chọn xuống Hà Nội học.
Xuống Hà Nội ngày đầu tiên tôi đi nhập học, buổi thứ 2 tôi đi xin việc và được nhận vào làm lễ tân tại một nhà hàng ăn gần nơi trọ. Làm từ 17h-22h, lương tháng 1,2tr đủ phụ mẹ trang trải cuộc sống sinh viên lúc bấy giờ.
Thời gian 9 năm thấm thoát trôi qua, các em tôi vẫn được ăn học đầy đủ như những đứa trẻ khác, ngoan ngoãn và biết thương mẹ, mẹ tôi đã bớt vất vả không còn phải chạy lo từng bữa như trước nữa. Mẹ đã có 1 cửa hàng tạp hóa nho nhỏ ở quê.
Ảnh minh họa.
Còn tôi thì đã ra trường có công việc ổn định và một cửa hàng quần áo nho nhỏ của riêng mình. Cuộc sống của mẹ con tôi hiện tại rất vui vẻ và hạnh phúc mà chẳng cần có bóng dáng người đàn ông nào khác.
Tôi không giận, chẳng oán trách ba mình 9 năm đằng đẵng chẳng nhìn mặt con, tôi chỉ thương mẹ tần tảo ôm hết chúng tôi về với mẹ dẫu quá khó khăn. Mẹ chẳng như người khác chẳng để chúng tôi mỗi đứa một nơi, dù như thế nào mẹ vẫn không muốn chị em tôi phải xa cách, vẫn nuôi dạy chúng tôi lên người.
Mẹ vẫn hay nghĩ chúng tôi thiệt thòi hơn con nhà người ta vì không có bố. Nhưng thực sự chúng tôi đang sống vui vẻ hơn, hạnh phúc hơn và đôi khi tôi hay tự hỏi: “Giá mà mẹ chia tay bố sớm hơn, thì trên người mẹ không có thêm những vết sẹo, chúng con cũng không phải sống trong sợ hãi và nước mắt”.
Tôi còn hay bảo mẹ: "Mẹ xem có chú nào tốt yêu thương mẹ thì mẹ đi lấy chồng đi chứ mẹ ở một mình buồn, chúng con ủng hộ mẹ".
Mẹ dí đầu tôi: "Con ranh, mẹ từng này tuổi rồi còn yêu đương như trẻ ranh chúng mày ý, giờ nhìn các con khôn lớn, khỏe mạnh ngoan ngoãn, người là mẹ hạnh phúc nhất rồi có gì mà buồn".
Tôi chỉ muốn chia sẻ lên đây để gửi đến các mẹ, các chị đang phải hy sinh, chịu đựng không có hạnh phúc: hãy mạnh dạn cứu vãn lấy cuộc sống của mình, của các con, đừng cố hy sinh chịu đựng vì các con.
Muốn tốt cho con trước tiên các mẹ phải tạo ra tiếng cười cho con chứ đừng nuôi con trong nước mắt, những đứa con không thể vui vẻ hạnh phúc khi chứng kiến cảnh ba nó đánh mẹ nó, mẹ nó suốt ngày phải rơi nước mắt.
Bỏ chồng chứ đừng bỏ con, hãy yêu thương nuôi dạy chúng đúng cách, thành người có đạo đức, có giáo dục. Nhất định các con sẽ hiểu và cảm thông yêu thương và cảm ơn các mẹ vì đã bỏ ba của nó”.
Câu chuyện thấm đẫm nước mắt này đã ngay lập tức thu hút sự quan tâm của cộng đồng mạng. Ai nấy không khỏi xót xa cho số phận vất vả của người mẹ đã hy sinh cả một đời vì các con.
Ai nấy không khỏi xót xa và cảm phục trước sự hy sinh vất vả của người mẹ.
Là một người đồng cảnh ngộ, bạn Hải Nam chia sẻ: “Mình cũng lớn lên trong tiếng roi vọt của bố nhưng không phải dành cho mình mà là dành cho mẹ. Bố bắt đầu đánh mẹ từ khi hay uống rượu, mỗi lần say bố lại lôi mẹ ra đánh. Đã có nhiều lúc mình rất ghét bố, nhưng đổi lại mẹ luôn nói mình không được như vậy, chỉ là con ma men khiến bố ra nông nỗi này.”
Ai nấy sau khi đọc xong đoạn tâm sự đều ủng hộ với quyết định ra đi của bốn mẹ con. Dù cuộc sống có khó khăn, nhưng mẹ con nương tựa vào nhau mà sống cũng đủ hạnh phúc.
Thế mới nói, khi gia đình không còn là nơi chứa đựng tình cảm, sự hạnh phúc và những tiếng cười, hãy mạnh dạn nghĩ tới việc dành cho mình một lối thoát. Những đứa trẻ của bạn, chúng chỉ hạnh phúc khi bố mẹ chúng được hạnh phúc mà thôi.