Người ta ước muốn lấy được người chồng hiền lành, biết nghe lời vợ. Còn tôi, dù trước đây tôi cũng từng ước ao như vậy nhưng bây giờ, cái sự chồng hiền với tôi quả thật quá chán ngán.
Tôi thấy mệt mỏi với cái sự ‘hiền như đất’ của anh, hiền đến mức khiến người ta nghĩ là ‘đần thối’ ra.
Nhiều người bảo tôi ‘sao cái H nó khéo, lấy được người chồng hiền lành như vậy. Chồng nó chắc bảo nằm thì nằm, bảo đứng thì đứng. Có vẻ như nó khiển được chồng hết’. Mới nghe qua thì tưởng là oai lắm, vì có mấy người vợ khiển được chồng, nhưng ngẫm lại thì chính là họ đang cười chê chồng mình, hay khéo nói mình bắt nặt chồng chứ chẳng ai khen ngợi gì cả.
Ngày yêu nhau, tôi cảm thấy vui lắm vì cuối cùng tôi cũng chọn được người đàn ông rất chiều chuộng mình. Bố mẹ tôi cũng ưng ý anh ngay từ lần đầu tiên anh về ra mắt. Ai cũng nói anh hiền lành thế sau này tôi đỡ khổ, không chịu áp lực vì chuyện bạo hành gia đình hay gì đó. Cũng không lo lắng chuyện chồng ngoại tình.
Thế là, chúng tôi tổ chức đám cưới sau hơn 1 năm yêu nhua. Thời gain không quá dài nhưng cũng đủ để chúng tôi hiểu nhau. Bạn bè tôi cứ bảo tôi tốt số lấy được chồng hiền, sau này tôi làm chủ gia đình. Làm chủ thì tôi chẳng mong, tôi chỉ ước, có thể chồng tôi không vũ phu, không dùng bạo lực, hai vợ chồng bảo ban nhau, thông cảm với nhau…
Thế là, chúng tôi tổ chức đám cưới sau hơn 1 năm yêu nhua. Thời gain không quá dài nhưng cũng đủ để chúng tôi hiểu nhau. (ảnh minh họa)
Cưới nhau về, ở chung nhà chồng, tôi càng ‘thấm’ cái sự chồng ‘bảo sao nghe vậy’ là như thế. Hiền thì thích đấy, nhưng hiền kiểu đến mức nhu nhược như chồng tôi thì đúng là mệt. Người ta bảo, đàn ông hiền nhưng vẫn phải có chính kiến, còn chồng tôi, nói ra một lời mà bị người khác phản kháng thì anh lập tức thay đổi ‘cục diện’. Anh chẳng dám cãi lại, cũng không dám bảo vệ quan điểm của mình…
Vợ chồng sống với gia đình chồng được một thời gian, khi tích cóp được ít tiền, tôi quyết định mua thêm bộ sofa trang trí nhà cửa. Khi đi, có mẹ anh đi cùng. Mẹ chồng thì quan điểm khác, người già thường không giống như người trẻ. Tôi thích bộ màu tím, chồng cũng thích lắm, hai vợ chồng định lấy rồi, thế mà khi mẹ bảo, mẹ không thích màu ấy, mẹ thích màu nâu trầm. Chồng nhìn nhìn ngó ngó tôi, rồi lại quay sang mẹ. Thấy mẹ trừng trừng mắt, anh lập tức đổi ý bảo ‘thôi thì lấy bộ nâu trầm cũng được’. Trong khi nhìn bộ ấy quê và cũ rích, chẳng thích tí nào. Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng lẽ cãi lại mẹ chồng..
Tối ấy, về nhà, tôi nói cho anh một trận. Anh bảo, ‘thôi thì nhường mẹ tí, chứ mình thích nhưng mẹ không thích thì lại rách việc’. Tôi bảo anh là không có chính kiến, bố mẹ có con mắt thẩm mỹ như mình đâu. Nói anh bao nhiêu lời, anh không cãi lại, chỉ nói một câu ‘anh xin lỗi em nhé, lần sau anh sẽ rút kinh nghiệm’.
Anh định sẽ thuê một cửa hàng nhỏ để bán quần áo và thuê người tin cậy ở quê lên quản lý. Tôi cũng thích ý tưởng đó, hai vợ chồng định làm ăn kiếm thêm thu nhập. Khi tôi bảo không thích cái nhà đó, không thuê nữa vì đợt này tôi bận rộn, anh gật đầu luôn. Tôi cũng hủy luôn chuyện làm ăn vì lúc đó, tôi cảm thấy vốn liếng còn chông chênh, làm ăn khó kiếm. Thế mà hỏi anh cũng bảo, tùy tôi quyết, chấp nhận tất cả những yêu cầu của tôi…
Giá như anh khăng khăng, mắng vợ, rằng phải làm theo phương án đó, có khi tôi lại nghe lời anh. Đằng này… (ảnh minh họa)
Có hôm, anh để con ngã, tôi mắng anh không tiếc lời, anh cũng không nói gì. Mà thực ra, con ngã là do con tự đi hai chân ngoắc vào nhau và ngã. Toi xót con quá nê mắng anh chứ anh nào có tội tình gì. Thế mà anh im phăng phắc, không nói gì.
Lúc anh đang chơi bài cùng với bạn bè, tôi bực quá, nhảy vào, giật bài của anh, xé trước mặt bạn bè anh, anh chỉ cười và đứng dậy xin phép ra về. Tôi bảo, anh không được chơi bài, lần sau anh vẫn chơi lén lút nhưng mà lần nào nhìn thấy tôi là anh lập tức hạ bài xuống, nhìn rất sợ hãi. Tôi chỉ không thích anh cờ bạc to, chứ cái chuyện anh đánh bài chơi với bạn bè thì có là gì. Thế mà có hôm về cưới đứa bạn, đang đánh bài, thấy tôi, anh vội vội vàng vàng vứt xuống, nhìn như tên trộm lén lút. Bạn tôi trố mắt nhìn anh, khi thấy anh liếc tôi, họ đã hiểu ra vấn đề. Thì ra là vậy, thì ra anh đang sợ vợ đây…
Chuyện mua đất, xây nhà, cũng là do tôi quyết định hết. Tiền trong tay tôi, tôi thích làm gì thì làm. Anh bảo mua nhà chung cư, tôi bảo mua đất xây nhà, anh cũng gật ngay. Nghĩ lại, đúng là tôi cần một sự quyết đoán của chồng cũng không xong. Vì một người không bao giờ cương quyết cái gì, không giải thích vì sao mình thích, lại cứ nghe lời người khác thì làm sao tôi tin được điều anh quyết định là đúng và chắc chắn. Thế nên, tôi mới sợ những chuyện do anh tự quyết, tôi sợ anh bị ai đó xúi bẩy.
Giá như anh khăng khăng, mắng vợ, rằng phải làm theo phương án đó, có khi tôi lại nghe lời anh. Đằng này…
Bây giờ, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do tôi quyết, tôi chẳng vui như người ta nghĩ. Tôi cảm thấy chán lắm rồi. Phụ nữ ước có một người chồng để nương tựa, để dựa vào, còn chồng tôi chỉ nghe lời vợ, sướng làm sao được hả các bạn? Chồng hiền thì sướng nhưng hiền kiểu này thì tôi chán đến tận cổ rồi…