27 tuổi, tôi được nhiều người mai mối vì họ sợ tôi có nguy cơ ế. Nguy cơ thì nhiều nhưng tôi cũng chẳng vì điều đó mà sốt sắng.
Bởi bản thân tôi luôn nghĩ, con người sinh ra rồi cũng sẽ có một nửa của cuộc đời mình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Thế nên, tôi luôn hi vọng một ngày nào đó, người đàn ông lý tưởng trong cuộc đời sẽ đến bên tôi.
Nhưng 1 năm, 2 năm rồi nhiều năm sau trôi qua, khi tôi đã 30 tuổi, tôi bắt đầu cảm thấy có chút lo sợ. Sợ vì nếu không lấy chồng đi, bố mẹ sẽ ngày một già yếu, sẽ không có thể nhìn con gái lên xe hoa và sinh con đẻ cái. Sợ rằng, qua tuổi 30, phụ nữ sẽ vô cùng khó sinh nở. Và tôi bắt đầu kiếm tìm các mối quan hệ mai mối và cả quan hệ công chúng của mình.
Nhiều người đàn ông có ý định với tôi nhưng tôi luôn muốn một người có sự kiên trì chứ không phải cứ gặp là đặt vấn đề. Có anh hẹn hò với tôi 2 lần không được và anh ta nhắn cho tôi một tin thế này. “Em ạ, anh đã hiểu vì sao đến bây giờ em chưa có người yêu. Con gái có thì, em cứ thế thì sẽ ế đến già. Em không còn trẻ mà vẫn kiêu căng vậy à, vẫn thích thách đố đàn ông bọn anh à. Thế thì em cứ chờ tới 4 chục cho tròn nhé”.
Tôi quá bất ngờ về tin nhắn đó. Đâu phải tôi cố tình cành cao. Có lần anh ta hẹn thì tôi bận thật, không đi được. Có 2 lần đã gì là nhiều. Vậy mà anh này nổi khùng lên nói tôi như thế. Một sự xúc phạm khiến tôi cảm thấy tổn thương vô cùng. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, loại người như vậy cũng may mà mình không gặp, chứ gặp rồi chắc chỉ tốn thời gian.
Gái ế khổ tâm mỗi lần đi hẹn hò (ảnh minh họa)
Rồi tôi hẹn hò với một anh chàng khác, cũng mời nhau đi uống cà phê. Tới quán cà phê ngồi nghe nhạc và nói chuyện, anh ta nhìn tôi chăm chú rồi nói: “Em à, lương của em được bao nhiêu một tháng?”. Tôi hơi ngạc nhiên vì sao người đàn ông này lại không ngần ngại hỏi mức lương của tôi ngay lần đầu gặp. Tôi cười bảo ‘em làm lung tung, lương ba cọc ba đồng đáng mấy đâu anh. Phụ nữ bọn em cũng chỉ nhàng nhàng vậy thôi, chứ kiếm tiền thì phải để cho đàn ông’. Nghe xong câu ấy, anh ta bắt đầu thuyết giảng cho tôi một bài ca về việc, phụ nữ và đàn ông, ai nên là người kiếm tiền.
Thật ra, tôi cũng nói vậy cho vui chứ nào đã có ý định để đàn ông kiếm tiền còn mình ở nhà chơi. Không lẽ anh ta sợ lấy tôi về phải nuôi tôi, cung phụng tôi với đồng lương ba cọc, ba đồng như tôi nói. Lần hẹn đầu, thú thực, nếu lương tôi có cao tôi cũng chẳng khoe ra. Người ta luôn phải ý nhị khi nói về chuyện đó. Vậy mà đùng đùng, anh nói tôi như một người thầy giáo thuyết giảng cho học sinh mình rằng, gánh nặng kinh tế gia đình phải do hai người cùng gánh vác, đừng ỷ lại vào ai cả. Nghĩ mà chán chết. Chỉ mong sao cuộc hẹn nhanh kết thúc, ra về ngủ một giấc còn sướng hơn.
'Cuộc tình' ngắn ngủi với hai người đàn ông ấy kết thúc nhanh chóng ngay từ 'vòng gửi xe'. Tôi cũng chẳng liên lạc lại và họ cũng không có ý định tiến xa hơn với tôi khi vài lần sau đó có gọi điện mời tôi cà phê mà tôi từ chối. Nghĩ cho cùng cũng không còn trẻ nữa, nếu không có kết quả gì thì đừng làm tốn thời gian của nhau.
Chuyện hài hước nhất mà đến giờ, tôi vẫn nhớ mãi không quên. Đó là, tôi gặp một người đàn ông đặc biệt. Đặc biệt đến nỗi, ngay lần đầu gặp nhau, anh ta đã hỏi tôi một câu khiến tôi đứng người ‘sao mặt em có cái mụn nhọt to thế’. Tôi không nín được, phá lên cười. Nhưng trong lòng tôi nghĩ, sao lại có người vô duyên như vậy? Anh ta không chú ý vào cái gì lại chú ý vào cái mụn trên mặt tôi. Mà đúng là hôm đó mặt tôi có mụn thật.
Rồi, anh ta thao thao đủ thứ chuyện về công việc, gia đình, chủ yếu là khoe mẽ. Anh ta khoe nhà mình có điều kiện, công việc của anh ta tốt, lương cao. Ý là, tôi mà lấy anh ta thì như chuột sa vào chĩnh gạo, chỉ ngồi mát ăn bát vàng. Anh ta còn nói, nếu công việc không tốt, tôi có thể nhờ bố mẹ anh ta xin cho.
Gặp những gã chỉ thích khoe khoang thì thà ở vậy còn hơn (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu gia đình bề thế thế nào, anh ta giàu có ra sao, nhưng sự khoe khoang của người đàn ông này đã khiến tôi không có chút cảm tình nào.
Người ta bảo tôi ‘kén cá chọn canh’ nên mãi chưa lấy chồng nhưng có ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được. Họ toàn gọi tôi là gái ế. Nhưng cứ gặp vài gã như vậy thì làm gì còn tâm trí mà nghĩ đến chuyện chồng con, thà là ở vậy còn sướng hơn rước ‘của nợ’ về làm chồng. Nhất là khi tôi đã ở tuổi 30, tuổi người ta cho là ế, chuyện chồng con sẽ muôn vàn khó khăn. Càng không thể tát nước theo mưa, không thể nhắm mắt đưa chân được. Không kén chọn thì cũng phải tìm cho mình người đàn ông tử tế, một người có thể hiểu mình. Bằng không, nếu cứ gặp những người như vậy thì thà ở vậy còn hơn, làm mẹ đơn thân cũng là lựa chọn tốt hơn nhiều.
Giờ thì tôi đã hiểu, đàn bà ế chồng cũng có nhiều nguyên nhân và một trong những nguyên nhân chính là, những người đàn ông họ gặp toàn người không ra gì.