Vợ tôi đã có thai 4 tháng. Vì sao có thể là 4 tháng trong khi tôi mới về được 2 tháng? Đó là đứa con của ai? Những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi.
Hôm trước đọc được bài tâm sự của một cô vợ trót ngoại tình khi chồng đi công tác xa, tôi lại cay đắng nhớ về những kỷ niệm về cuộc hôn nhân ngắn ngủi của mình.
Ngày hai vợ chồng lấy nhau, vốn liếng có bao nhiêu dồn vào, cộng với sự giúp đỡ của hai bên bố mẹ, chúng tôi cũng có được một căn chung cư trên thành phố. Tuy nhỏ thôi nhưng đó cũng là công sức phấn đấu của cả hai bên gia đình.
Vợ tôi không đẹp sắc sảo nhưng ở cô ấy toát lên một vẻ duyên dáng, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Đôi mắt hơi có dáng vẻ buồn ấy đã hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đôi mắt hơi có dáng vẻ buồn ấy đã hút hồn tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên. (Ảnh minh họa)
Mới cưới được 4 tháng thì tôi nhận quyết định đi công tác xa nửa năm. Chuyến công tác này rất quan trọng với sự nghiệp của tôi. Nếu chuyến công tác thành công tốt đẹp, tôi sẽ được thăng chức và kéo theo là thu nhập cũng tăng lên nhiều.
Như vậy nhưng tôi vẫn nói chuyện và muốn hỏi ý kiến của vợ vì dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng son mới bên nhau được vài tháng. Ban đầu cô ấy nói không muốn xa tôi, nhưng sau khi suy nghĩ đã động viên tôi phấn đấu công tác. “Anh cứ yên tâm mọi việc ở nhà, em chờ anh!”. Tôi ôm vợ trong niềm xúc động, thầm cảm ơn vợ đã hi sinh vì mình.
6 tháng công tác trôi qua dài đằng đẵng. Mỗi ngày chúng tôi đều nhắn tin gọi điện cho nhau nhưng vẫn chẳng thể nào thỏa nỗi nhớ nhung.
Vợ chồng mới cưới đã phải sống xa nhau, cuộc sống nơi đất khách quê người lại quá nhiều sự lạ lẫm, đã nhiều lúc tôi muốn quay về sống cuộc sống đơn giản bên cạnh vợ. Nhưng tôi lại nghĩ, vì tương lai, vì vợ và những đứa con sau này, tôi phải cố gắng một thời gian nữa. Tôi tự nhủ, cố lên, 6 tháng rồi sẽ qua thật nhanh thôi mà.
Có thời gian, do công việc gấp rút nên tôi hầu như chỉ có thời gian để ngủ một ngày vài tiếng, thời gian gọi điện nhắn tin cho vợ cũng ít hẳn. Những ngày đầu cô ấy còn chủ động nhắn cho tôi, sau cũng thưa dần rồi im bặt.
Công việc đỡ bận, tôi chủ động liên lạc với vợ nhưng lạ thay, thái độ của vợ lại không như những gì tôi tưởng tượng. Cô ấy tỏ vẻ bình thường, không nhớ nhung cũng không nói những lời yêu thương như trước. Trong đầu tôi cũng hiện lên những nghi ngờ, nhưng tôi tự nhủ, vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau, 6 tháng xa cách cũng chẳng thể trách vợ tôi có lúc giận dỗi.
Ngày hoàn thành chuyến công tác cũng đến, tôi trở về nhà trong niềm sung sướng, chỉ mong được ôm vợ vào lòng, nói những lời yêu thương nhất. Cô ấy tuy có biểu hiện lạ nhưng vẫn quan tâm đến tôi và chu toàn chuyện gia đình.
Những tháng ngày hạnh phúc chưa được bao thì tôi bỗng nhận ra, hình như cô ấy có thai. Vợ tôi hay bị nôn khi có mùi lạ và tính khí cũng thất thường. Tôi cũng chợt nhận ra hai tháng tôi về cô ấy cũng không có ngày nào đến kỳ “đèn đỏ”.
Trong đầu tôi cũng hiện lên những nghi ngờ, nhưng tôi tự nhủ, vợ chồng phải tin tưởng lẫn nhau, 6 tháng xa cách cũng chẳng thể trách vợ tôi có lúc giận dỗi. (Ảnh minh họa)
Tôi bảo vợ đi khám thì cô ấy lấy nhiều lý do để không muốn đi. Phải thuyết phục một hồi lâu, cô ấy mới đồng ý để tôi đưa đi khám, nhưng cô ấy nói ngại nên tôi không được vào trong.
Tôi đưa cô ấy đến phòng khám của một người quen giới thiệu. Tôi đón vợ ra khỏi phòng khám với niềm hân hoan sung sướng, tôi sắp được làm bố. Nhưng không hiểu sao, mặt vợ tôi lại có vẻ không vui vẻ gì. Cho đến hôm sau, khi tôi gặp lại người bạn thì mới hiểu lý do vì sao, biết tin vui mà cô ấy lại thái độ như vậy.
“Chúc mừng ông ngoại nhé! Con gái mà xinh giống mẹ thì sau này tha hồ mà tuyển rể”. Lời chúc mừng của cô bạn khiến tôi giật mình. Vợ tôi hôm đi khám xong đâu có nói gì. Vả lại con còn bé như vậy sao đã biết trai hay gái. Cô bạn nói thêm vài câu tôi mới ngã ngửa với sự thật bẽ bàng.
Cay đắng, tủi nhục và đau đớn có lẽ là những từ miêu tả rõ nhất tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. (Ảnh minh họa)
Vợ tôi đã có thai 4 tháng. Vì sao có thể là 4 tháng trong khi tôi mới về được 2 tháng? Đó là đứa con của ai? Những câu hỏi cứ thế hiện lên trong đầu tôi.
Tối hôm ấy tôi nói chuyện với vợ. Nghe tôi hỏi về cái thai 4 tháng tuổi, cô ấy bỗng quỳ xuống khóc lóc. Cô ấy thừa nhận trong thời gian tôi đi công tác đã vô tình gặp lại người yêu cũ và bị anh ta lừa.
“Lừa” ư? Tôi đâu có là trẻ con mà tin những lời lẽ ấy. Cay đắng, tủi nhục và đau đớn có lẽ là những từ miêu tả rõ nhất tâm trạng của tôi lúc bấy giờ. Cô ấy lại còn đưa ra lý do đổ lỗi rằng bị lừa để ngụy biện cho những hành động sai trái ấy. Dù đau lòng nhưng tôi đã quyết định dừng lại cuộc hôn nhân ngắn ngủi này. Làm sao tôi có thể chấp nhận sự thật vợ mình mang thai đứa con của người khác được đây.