Thu nhập của tôi một tháng chưa bằng 1/6 thu nhập của chồng, vì thế trong cuộc sống vợ chồng tôi bị thiệt thòi.
Tôi và anh cưới nhau đã được 6 năm, chúng tôi có một cậu con trai 5 tuổi. Chồng tôi không đẹp trai, nhưng anh là một người đàn ông thành đạt và có công việc ổn định với mức thu nhập được gọi là cao, khoảng 30 triệu/ tháng.
Còn tôi, cũng tốt nghiệp đại học nhưng làm ở cơ quan nhà nước nên mức thu nhập mỗi tháng cũng chỉ được 4-5 triệu, không bằng 1/6 mức thu nhập của chồng. Cũng vì thế mà trong cuộc sống vợ chồng tôi luôn bị chồng coi thường.
Tất cả mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh đều tự mình quyết định mà không hề hỏi qua ý kiến của vợ. Ngay cả việc mua nhà, anh cũng chỉ bàn bạc với gia đình, bố mẹ của mình mà không thèm hỏi ý kiến của tôi lấy một câu. Tôi chỉ biết chuyện anh mua nhà sau khi anh đã đặt cọc tiền cho họ ½ giá trị căn nhà.
Việc đối nội- đối ngoại, hay việc chi tiêu hàng ngày, hàng tháng anh cũng tự quyết hết rồi bắt tôi chấp hành theo. Anh bảo, ai là người làm ra tiền thì người ấy có mọi quyền hành quyết định chi tiêu trong gia đình.
Anh bảo, ai là người làm ra tiền thì người ấy có mọi quyền hành quyết định chi tiêu trong gia đình. (ảnh minh họa)
Sợ tôi tiêu hoang hay giấu tiền cho mẹ nên mỗi tháng ngoài tiền lương của tôi có được anh chỉ đưa thêm cho tôi 7 triệu để tiêu, vì thế mọi chi tiêu tôi đều phải cân nhắc và dè xẻn để làm sao cho đủ cả gia đình trong cả tháng.
Vậy mà có tháng, con cái đột xuất ốm đau phải mua thuốc, hay phải mua cái này, sắm cái kia tốn kém tôi hỏi anh tiền thì anh chửi tôi là không làm ra tiền nhưng lại thích tiêu hoang, không biết tiết kiệm. Muốn tiêu thì làm ra mà tiêu. Tự ái bị chồng chỉ trích, nhiều lần tôi lại đi vay bạn bè rồi đợi đến tháng lương thì trả họ.
Không chỉ có chồng mà ngay cả những người trong gia đình nhà chồng cũng coi thường tôi chẳng ra gì. Họ thấy chồng tôi làm ăn được nên thi thoảng lại đến vay để chi tiêu việc này việc kia. Lúc thì vay để kinh doanh, đóng học cho con cái, nhưng họ chỉ hỏi chồng tôi mà không hỏi tôi lấy một câu nào.
Bởi theo họ, tiền đó là tiền của chồng tôi làm ra, chứ không phải của tôi nên tôi không có quyền quyết định gì hết. Thậm chí, chị gái chồng tôi xây nhà chồng tôi còn cho chị 20 triệu mà cũng không thèm hỏi qua ý kiến của tôi một câu. Chị gái chồng nhận tiền rồi cầm tiền đi qua ngay trước mặt tôi mà cũng không có một lời chào hay lời cảm ơn đến tôi. Tôi như một người thừa, một người vô tích sự trong ngôi nhà ấy.
Giúp đỡ anh, chị em trong gia đình trong lúc có công có việc là điều nên làm, nhưng giá như anh và gia đình anh tôn trọng tôi, hỏi ý kiến của tôi một câu thì chắc rằng tôi sẽ không cảm thấy tủi thân đến thế. Đằng này, cả chồng và nhà chồng đều xem thường và chẳng coi tôi ra gì.
Tôi ấm ức, vì tuy tiền không kiếm ra nhưng của chồng công vợ. Để anh có thời gian toàn tâm toàn ý cho việc kiếm tiền thì tôi cũng phải chăm sóc nhà cửa, con cái. Vậy mà, công sức của tôi, mọi cố gắng của tôi đều không ai hay, không ai thấy và cũng chẳng ai ghi nhận. Tôi thấy ngột ngạt với cuộc sống với một người chồng không tôn trọng mình, nhưng chẳng biết phải làm gì để thoát khỏi nó.