Đến một ngày, chị chợt phát hiện, cuộc sống vợ chồng của anh và chị bao lâu nay thật nhàm chán.
Ngày ngày, hai vợ chồng dậy sớm, đánh răng rửa mặt, việc ai người ấy làm. Chị thì lo cho con chuẩn bị đồ đạc đến trường, chuẩn bị cho con ăn, rồi lại vội vàng đèo con đến lớp. Anh thì dậy muộn hơn, cũng đi làm muộn hơn chị nên thong dong mãi mới dắt xe ra.
Từ lâu lắm rồi, chị không có thời gian chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả gia đình, chị dành cho con cái cả. Còn anh, anh cũng không cần những bữa sáng lích kích nữa, chỉ ra ngoài làm bát phở là xong. Cuối tuần, chị muốn nấu nướng thì lại mệt quá, nghĩ cả tuần mới có một ngày nghỉ, bày vẽ chỉ làm mình mệt thêm, nghỉ ngơi lấy sức là hơn cả. Thế là, bao nhiêu ngày, chị chưa chuẩn bị được bữa cơm gia đình nào cho ra trò.
Về phần anh, sáng đi làm, tối về. Có những ngày anh không về ăn cơm vì đi liên hoan, tụ tập bạn bè. Chị và con đợi chán thì lại ăn với nhau. Nhiều lần như thế, chị đâm chán không muốn nấu cơm nữa. Vì có nấu cũng chẳng ăn cùng nhau bao nhiêu, mệt người. Chị cứ ăn qua loa cho xong chuyện.
Anh về tới nhà thì đã khuya, hai mẹ con chị đã ôm nhau ngủ. Lắm lúc anh muốn động vào người vợ, chị lại đẩy ra, vì chị mệt, ngủ rồi còn thiết tha gì. Cứ như thế, bao nhiêu lần anh muốn gần chị là bấy nhiêu lần chị chán nản, khó chịu, chẳng còn cảm giác vợ chồng như xưa nữa. Con cái đã chiếm hết thời gian buổi tối của chị. Ban ngày, công việc lại không cho chị rảnh rang. Cứ nghĩ thế là mệt, chẳng thiết tha gì. Anh thì đi tối ngày, chỉ bận kiếm tiền và các mối quan hệ. Nhiều hôm bát đũa vứt bừa, không có thời gian mà dọn rửa.
Từ lâu lắm rồi, chị không có thời gian chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả gia đình, chị dành cho con cái cả. (ảnh minh họa)
Những ngày kỉ niệm, anh quên hết. Anh không nhớ hoặc là có nhớ cũng không có điều kiện mà làm. Ngày trước khi yêu nhau, anh còn hay tặng hoa chị. Từ ngày lấy nhau và nhất là khi có con, chị chưa nhìn thấy một bông hoa nào từ tay chồng, bất kể các ngày lễ tết. Chị buồn lắm, nghĩ tủi thân lắm nhưng đó chỉ là cảm giác của những ngày đầu. Lâu dần thành quen, chị chẳng còn bận tâm tới những món quà đó nữa…
Hàng tháng, anh đưa tiền cho chị, nói là khoản tiền chi tiêu, lo cho con cái. Chị nhận và vui vẻ đi mua sắm đồ đạc cho con. Chị chỉ nghĩ đến cơm áo gạo tiền, điện nước, tháng này tăng bao nhiêu, giảm bao nhiêu. Chị lại nghĩ đến việc lo mua nhà, mua xe để đi lại cho tiện. Cứ như thế, trong đầu óc cả anh và chị chỉ nghĩ đến việc làm sao kiếm thật nhiều tiền, tiết kiệm thật tốt.
Vợ chồng về nhà, có chuyện gì cũng không mấy ai nói. Chỉ vài ba câu, anh thì vắt chân lên xem tivi, chị thì lúi húi trong bếp. Bữa cơm cũng không có cầu kì như trước. Thay vì hỏi anh thích ăn gì như trước đây, bây giờ, chị cứ việc nấu theo sở thích của mình, anh ăn thì ăn, không ăn thì bỏ…
Sáng đi làm sớm, tối về cơm nước, con cái là hết ngày. Chị mệt lại lăn ra ngủ, anh cũng không thiết tha gì nữa. Có hôm anh ngủ tại sofa trong lúc nằm xem tivi. Cả tháng, có khi hai vợ chồng chị không động đến nhau. Có vui vẻ với nhau cũng chỉ là giống như trách nhiệm mà thôi.
Cả tháng, có khi hai vợ chồng chị không động đến nhau. Có vui vẻ với nhau cũng chỉ là giống như trách nhiệm mà thôi. (ảnh minh họa)
Anh chị không hề hay biết, mái ấm anh chị muốn vun đắp ấy ngày càng nguội đi, lạnh đi. Sẽ không còn là tổ ấm nếu cả hai chẳng còn ai muốn quan tâm đến nhau, chỉ biết bản thân mình. Chị và anh dần xa cách. Chị mải mê con cái, anh mải mê công việc, không còn thời gian để nói chuyện với nhau. Con cũng không quấn bố, tình cảm gia đình trở nên lạnh lẽo từ bao giờ.
Anh giống như khách trọ trong nhà, tối về ăn cơm rồi ngủ. Chị giống như người giúp việc được trả lương. Vậy đấy, chính anh và chị đã biến gia đình này thành một mái nhà cô đơn, không có tiếng cười, không có sự vui đùa. Chỉ là trách nhiệm với nhau.
Bất giác chị nhận ra, chính chị là người khiến anh ra nông nỗi này, chính chị biến gia đình thành ra thế này. Chị thực sự cảm thấy mình cần thay đổi. Điều đầu tiên chính là những bữa cơm gia đình vui vẻ, hạnh phúc, đầm ấm, có tiếng cười trẻ thơ. Tiếp nữa phải là những lần đi chơi cùng nhau, đi ăn cùng nhau. Những cuộc điện thoại hỏi han quan tâm nhau cũng là điều rất cần thiết mà bấy lâu nay chị quên mất. Chẳng biết mấy năm rồi, chị không nhận được lời ngọt ngào từ anh. Không biết bao lâu rồi, anh không nói yêu chị. Chăn gối vợ chồng cũng trở nên lạnh lẽo vô cùng…
Có phải gánh nặng cơm áo gạo tiền đã cuốn chúng ta vào vòng xoáy cuộc đời, chỉ biết đến kiếm tiền mà không quan tâm đến nhau? Chị từng nói với anh ‘mình còn là vợ chồng nữa không anh?’. Trong câu nói của chị đầy ẩn ý, ánh mắt chị ngấn lệ, còn anh cười hiền từ, nhìn vợ âu yếm, nắm lấy tay chị: “Được rồi, từ nay sẽ khác, cả anh và em, nhé!”.
Chị biết, người thay đổi không phải chỉ mình chị, chị cần có anh bên cạnh, cần anh là động lực, là nguồn tin để chị vun đắp lại hạnh phúc mà chị suýt đánh mất…