Vợ tôi không xấu xí, ăn nói không đến nỗi vô duyên, nấu ăn không đến mức tệ, nhưng tôi vẫn thấy tình cảm vợ chồng sao cứ nhàn nhạt.
Người tôi yêu là một cô gái khác, Lan Hiền. Cái tên dịu dàng, hiền lành ấy chẳng giống người được bao nhiêu. Yêu nhau được gần năm năm, đến lúc tôi vạch ra những kế hoạch cụ thể cho việc làm chồng, làm cha thì Hiền thản nhiên đi lấy người khác. Cô ấy nói lời chia tay thật nhẹ nhàng và đầy tính nhân văn: “Em xin lỗi, mong anh hãy thông cảm, em vẫn yêu anh, nhưng không phải cứ phải ở bên nhau mới là tình yêu, em cần có một bến đậu an toàn, em muốn được sống sung sướng, đầy đủ”. Rồi cô bước theo một gã đàn ông nhiều tuổi và nhiều tiền.
Đau khổ lắm, căm phẫn cũng nhiều, tôi chua xót và lầm lũi đi tiếp những bước độc hành. Rồi ngẫm nghĩ, Hiền nói cũng phải. Đâu nhất thiết phải cưới người mình yêu. Mà tình yêu là cái quái gì chứ? Thương nhau đến gần năm năm trời với biết bao nhiêu là kỷ niệm, nhưng chỉ quay ngoắt một cái là đi thẳng, là bước qua, là quên hết. Thế có phải là yêu không? Tôi chả còn tin vào cái gọi là tình yêu chân chính nữa. Người ta lấy nhau vì nhan sắc, vì tiền tài, vì danh lợi đầy ra, rồi họ vẫn sống cùng nhau, cười nham nhở với nhau cả đời đấy thôi. Hay tình yêu chỉ như một thứ gì đó bé bé nhỏ nhỏ nằm khuất lấp dưới những lớp vỏ bọc kia?
Đau khổ lắm, căm phẫn cũng nhiều, tôi chua xót và lầm lũi đi tiếp những bước độc hành.
(ảnh minh họa)
Khi tôi còn chưa giải thích được tình yêu là gì, có tồn tại hay không thì mẹ bảo tôi lấy vợ. Mẹ muốn có dâu, có cháu nội. Ừ, thì lấy thôi. Đàn ông thì phải có một người vợ và vài đứa con thơ, ai chả thế. Tôi bảo mẹ thấy cô nào được thì dẫn mối, tôi thấy ổn sẽ cưới. Mẹ dẫn thật, và tôi cũng cưới thật. Thế là tôi có vợ.
Chuyện cưới vợ của tôi thật đơn giản và cũng không kém phần… dở hơi. Vợ tôi đã qua vòng tuyển của mẹ nên ngoại hình, khả năng nội trợ, công việc đều trên mức trung bình, tính cách cũng ngoan hiền, chịu khó. Nói thật, nhiều thằng đàn ông thời nay chỉ mong tìm được một cô như thế là mừng hết lớn. Nhưng tôi vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó ở vợ. Em quán xuyến nhà cửa giỏi, lại được lòng nhà chồng, cũng không làm gì cho tôi phật lòng, nhưng tôi không thích cái kiểu hiền lành, nhẫn nhục và cam chịu em đang thể hiện. Hình như em chỉ đóng vai vợ, chứ em đâu phải là một người vợ đúng nghĩa. Em cũng không đem lại cho tôi cảm giác hạnh phúc tột độ khi gần gũi và sự thương nhớ, hụt hẫng khi phải đi xa. Gần hai năm là vợ chồng, chúng tôi chỉ hiểu nhau về nếp sinh hoạt, về công việc, chứ chưa hề biết nhau từ những cảm giác rung động thực sự của cảm xúc.
Chuyện cưới vợ của tôi thật đơn giản và cũng không kém phần… dở hơi. (ảnh minh họa)
Chúng tôi không yêu nhau. Giữa chúng tôi chỉ có sự gắn kết của sợi dây trách nhiệm, vì đã lỡ ghi tên chung vào cùng một tờ đăng ký kết hôn. Hình như chỉ có thế.
Tôi luôn có cảm giác thiếu thốn, trống trải mỗi khi trở về nhà và nằm bên cạnh vợ. Ngày trước, ông bà ta chỉ cưới nhau về là sống chứ có gặp gỡ gì trước đó đâu. Sống cùng, tình yêu mới nảy sinh. Vậy mà chuyện này với tôi sao khó quá. Tôi không trách gì vợ, chỉ cảm thấy vô cùng tội lỗi khi ôm vợ trong tay mà tâm hồn lại rỗng tuếch.
Tôi vẫn lừng khừng giữa một bên là vợ, và một bên là sự lạnh nhạt của trái tim mình. Tôi muốn tìm lại cảm giác yêu, để yêu vợ. Nhưng tôi làm không được. Tôi chỉ có thể đối xử tốt với vợ của mình chứ không thể yêu cô ấy. Như vậy có bất công với cô ấy không? Tôi và cô ấy có thể sống cả đời như vậy không? Tôi có nên giải thoát cho vợ không?