Câu chuyện này rất thực tế, tôi tin là rất nhiều anh chị em rơi vào hoàn cảnh giống như tôi lúc này. Chỉ là không muốn nói ra, hoặc ngại nói ra mà thôi.
Vì trong số những người nhờ ấy, đa số là những người bạn có chơi lâu dài. Ấy vậy mà, tình cảm lại tỉ lệ nghịch với sự sòng phẳng đấy bà con ạ.
Xin thưa, nói ra điều này không có nghĩa là tôi ki bo, tủn mủn. Vì ai cũng vậy thôi, phải sòng phẳng về kinh tế thì mới dễ dàng chơi với nhau. Có phải là cứ nhờ xong thì lại quên béng, không nghĩ tới chuyện trả đâu. Nhờ ra nhờ, mượn ra mượn mà xin ra xin. Tôi luôn quan điểm rõ ràng, bạn bè là phải sòng phẳng. Anh chị em nợ nhau cũng phải trả chứ đừng nói là bạn bè.
Bạn tôi, có người nhờ mừng tới cả triệu bạc mà mãi không trả. Phải tới nửa năm sau cũng không thấy tín hiệu gì. Mình thì đâu phải giàu sang, ai cũng đi làm, cũng kiếm tiền chật vật. 1 triệu đâu giống như 2 trăm, và dù là 2 trăm, 3 trăm cũng là mồ hơi nước mắt. Thế nên, thiết nghĩ, ai cũng vậy, nên sòng phẳng rõ ràng với nhau.
Vả lại, nhờ phải tùy đối tượng. Mình không phải người giàu có gì, nên 1 triệu với mình đôi khi là một khoản quá lớn, cứu sống được cả tháng tiền ăn của mình ấy chứ. Giả sử như cưới vào cuối tháng, bạn không có tiền nhiều, trong khi bạn cũng phải mừng cưới tới cả triệu, vậy thì có người nhờ thêm vài trăm hay triệu bạc nữa, cộng thêm tiền đi lại thì cũng tầm 2 triệu 5 rồi, khi đó bạn có tiền mà tiêu hay không?
Mỗi lần về cưới, lo ngay ngáy vì có người nhờ (ảnh minh họa)
Người nhờ phải đặt địa vị của mình vào người khác để hiểu, thông cảm và nghĩ cho họ. Có người vì quá nể bạn mà phải đi vay người khác, hi vọng sau khi mừng xong, bạn mình sẽ hoàn trả. Nhưng đợi dài cổ không thấy đâu và dù có gặp nhau vài lần cũng không thấy người kia nhắc gì.
Đấy là nói về khoản 1 triệu. Còn với khoản 5 trăm, bạn tôi nhờ khá nhiều. hôm rồi tôi đi ăn cưới, cô bạn cũng bảo ghi cho phong bì 5 trăm. Khi đó mình tiết kiệm chi tiêu, hạn chế thêm ít thì có đủ tiền đi lại và mừng cho cô ấy. Tiền tiêu thì mình lại phải vay bạn bè, đập vào. Vì tính ra, lương không cao, vài triệu một tháng, sống ở Hà Nội, thuê nhà, đủ thứ, rồi lại thêm tiền cưới, quá khó khăn. Tôi cũng chỉ tính được tiền mừng của mình, nào ngờ có người nhờ. Không giúp thì ngại mà giúp thì đúng là mình phải đi vay. 5 trăm với người làm lương thấp cũng đã được cả nửa tháng tiền ăn chứ đâu phải ít. Nhưng mà đúng là, vì ngại nên chẳng dám đòi, thế nên cứ là phải ‘chờ dài răng’ không thấy cái gì tên là ‘trả nợ’ở đây.
Còn một khoản nhỏ hơn như 2 trăm, 3 trăm thì cứ bảo ghi hộ nhưng mà không dám nghĩ tới ngày người ta sẽ trả mình. Bây giờ, dù mình không có tiền nhưng bạn bè, ai dám đòi nhau. Vài trăm thì coi như cho, mặc dù mình cũng đói đấy, cũng không có tiền mà tiêu ấy. Nhiều khi nghĩ ngại, tâm lý là: “Thôi khi nào nó trả thì trả, biết đâu lâu ngày không trả, tự nhiên đưa lại có tiền tiêu, thích quá còn gì”. Thật ra, đó chỉ là động viên mình thôi chứ với những người không có tiền thì đúng là, vài trăm cũng là quá quý.
Hôm rồi, cô bạn gọi điện nhờ mừng hộ 3 trăm tiền cưới con bạn học cùng lớp cấp 3 vì cô này đi lấy chồng. Nhưng cô bạn không quên xin số tài khoản, và chuyển vào cho tôi.
(ảnh minh họa)
Đến nay, tính ra, tôi cũng phải có tới vài triệu tiền bạn bè nhờ mừng cưới, nhưng chẳng ai trả lại cho mình. Nghĩ mà buồn mà lâu quá nên không thể hé răng ra mà đòi được. Có khi người ta con đàn cháu đống rồi, mình vẫn không thể đòi tiền họ được. Thế là coi như cái đám cưới đi 5 trăm thì thành ra đi triệu rưỡi, vì có tới mấy người nhờ mừng hộ.
Nghĩ lại thấy mà phiền hết cả lòng. Tôi tin chắc rằng, rất nhiều bạn bè rơi vào hoàn cảnh giống như tôi, nhiều khi có đám cưới, chẳng buồn nhấc điện thoại của mấy người cũ. Nhất là những người từng có chồng, có vợ, vì biết ngay là họ sẽ nhờ mừng rồi lại không bao giờ hoàn trả. Nghĩ mà chán nhưng mà nể quá, cứ phải làm thôi.
Hôm rồi, cô bạn gọi điện nhờ mừng hộ 3 trăm tiền cưới con bạn học cùng lớp cấp 3 vì cô này đi lấy chồng. Nhưng cô bạn không quên xin số tài khoản, và chuyển vào cho tôi. Tôi cũng lấy làm vui, thật ra, giá như ai cũng làm được như cô ấy, thì có phải tốt không. Thời đại nào rồi, chỉ cần ngồi một chỗ cũng chuyển được tiền, nói gì phải đi tận đâu, phải gặp nhau thì mới có thể trả. Có lẽ, cái quan trọng là người ta có thật sự muốn trả mình hay không mà thôi!