Có phải phụ nữ càng giỏi giang càng khó sống?
28 tuổi, sợ tôi ế vì mãi lo công việc nên mẹ tôi làm mai một người con của bạn. Tôi đồng ý cưới vì qua vài lần tìm hiểu thấy anh hiền lại chịu khó. Khi ấy tôi đã là trưởng phòng kinh doanh của công ty truyền thông sự kiện có tiếng ở Sài Gòn. Anh xuất thân là dân ngữ văn nên làm biên tập cho một nhà xuất bản nhà nước, công việc nhàn nhã dù tiền kiếm được chẳng là bao nhưng có thời gian viết lách.
Công việc đòi hỏi tôi đi sớm về khuya nên mọi việc trong nhà gần như nhờ hết vào anh, vì thời gian của anh khá rảnh rỗi. Vật giá đắt đỏ, nên chi tiêu trong gia đình hầu hết nhờ vào lương của tôi. Tôi không tiếc tiền cho gia đình và người thân của anh, còn anh là nhà văn nên cũng không xem trọng đồng tiền.
Mẹ anh bệnh, bố anh ốm thậm chí em trai anh đang học năm 2 đại học, tôi cũng là người chu cấp tiền. Tôi thấy cuộc sống như vậy khá ổn. Anh bỏ công, tôi bỏ tiền, vợ chồng hỗ trợ nhau dung hòa cuộc sống chung, đẹp lòng gia đình lớn, yên ấm gia đình nhỏ. Vậy mà anh lại sinh tật!
Vợ làm nhiều tiền chồng tha hồ tiêu pha
Mẹ anh bệnh, bố anh ốm thậm chí em trai anh đang học năm 2 đại học, tôi cũng là người chu cấp tiền. (ảnh minh họa)
Tiền lương của anh tôi không hề đụng tới, ngược lại, hàng tháng tôi còn đưa thêm mười triệu để anh gởi về cho bố mẹ anh và sinh hoạt phí trong nhà. Thời gian đầu, tháng nào hết tháng đó, rồi gần đây anh bảo tiền chi tiêu không đủ, do cái gì cũng tăng. Thiết nghĩ, tội thân chồng mình, phận đàn ông nhưng biết đỡ đần vợ, chịu lo việc nhà, mình có phước mới gặp được anh. Nghĩ thế nên khi anh mở lời, tôi không ngần ngại đưa thêm tiền cho anh. Vậy mà tiền vừa đưa đầu tháng chưa được nửa tháng anh đã bảo hết. Khi thì cần mua thứ này, thứ kia, có khi là gởi thêm cho bố đi du lịch cùng bạn. Tôi không truy vấn gì, anh hỏi là tôi đưa.
Một hôm thấy anh xài chiếc điện thoại iPhone 4s, tôi hỏi ở đâu ra, anh bảo của bạn cho mượn, nhưng tôi biết, anh chẳng có bao nhiêu người bạn sẵn sàng “cho mượn” điện thoại đắt tiền như thế. Hóa ra anh lấy tiền của tôi để trang bị cho bản thân mình những thứ xa xỉ như thế. Tôi cũng không trách, vì đời sống hiện đại, mình làm ra tiền, chồng tiêu tiền như thế cũng không có gì quá đáng, nên thôi không nhắc đến.
Rồi anh bảo muốn đổi xe, chiếc Wave anh đang đi nó tàn quá, đôi khi tắt máy giữa đường về nhà trễ nải. Tôi đồng ý, bảo anh mua chiếc Wave mới mà đi vừa tiết kiệm xăng vừa không bị nằm đường. Nhưng anh không chịu. Anh đòi nếu đổi xe thì mua Air Blade, không thì thôi! Nói rồi anh không hài lòng bỏ về phòng. Vậy là hôm sau tôi phải rút tiền tiết kiệm để anh mua xe theo ý thích.
Rồi anh bảo muốn đổi xe, chiếc Wave anh đang đi nó tàn quá, đôi khi tắt máy giữa đường về nhà trễ nải. (ảnh minh họa)
Có xe mới, điện thoại xịn anh về nhà trễ. Nhiều ngày liền tôi mệt mỏi rã rời, về đến nhà gần mười giờ đêm vẫn chưa thấy tăm hơi anh. Tôi gọi điện thì anh bảo bận bản thảo gấp. Những đêm lở dở đó tôi toàn mì gói thay cơm. Rồi có hôm anh về nhà người nồng nặc mùi rượu, quần áo quăng bừa bãi. Trong khi dọn dẹp, tôi phát hiện trong túi quần của anh một lốc vé số hơn năm mươi tờ. Quá giận, tôi hơi lớn tiếng bảo anh sinh tật, hồi đi xe cùi, xài điện thoại dỏm thì nền nếp lo lắng cho vợ, đến bây giờ thì đua đòi theo thiên hạ, lại còn cờ bạc số má. Anh hét lại với tôi “Cô tưởng cô giỏi lắm sao? Kiếm được tiền về quăng vô mặt tôi là cô ngon lành sao? Nếu cô đã giỏi kiếm tiền thì tôi cũng sẽ giỏi xài tiền cho cô coi!”. “Tôi làm ra đồng tiền cực khổ, còn anh thì chơi bời tráng tác, đề đóm kiểu thất học như vầy sao?” – Tôi dí cọc vé số vào mặt anh. Bất ngờ, anh sấn tới giáng cho tôi một bạt tay đau điếng. Trời đất như sụp dưới chân tôi!
Phận đàn bà không nên quá giỏi?
Một tuần lễ tôi không về nhà, cũng không dám than với cha mẹ. Tôi cám cảnh thân mình. Nghĩ lấy được chồng hiền lành, mình có thể chuyên tâm lo sự nghiệp, kiếm tiền vun đắp cho gia đình. Ai ngờ chồng tốt hóa ra hỏng bét, lại còn bạo hành với vợ. Tôi nhục nhã vì sau bao lâu bon chen kiếm tiền về cho anh, cho gia đình anh lại bị đối xử chẳng khác gì một công cụ. Tôi từng tự hào mình tài giỏi, mình năng động, mình không thua kém ai về tài năng, thì ngay khi cái tát tay của chồng giáng xuống, mọi thứ trong tôi đều sụp đổ.
Có phải phụ nữ càng giỏi giang càng khó sống? Nếu có giỏi đi nữa cũng nên tỏ ra ngu ngốc, ngoan ngoãn làm một nội trợ ru rú chăm chồng? Nếu trót sinh ra giỏi giang thì không nên cưới chồng sinh con đẻ cái để không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ chăn?