Điều lạ là mẹ chồng tôi không hề khó chịu hay tỏ ra ghét bỏ cô con dâu thành phố như tôi.
Tôi cảm thấy thực sự may mắn, lúc này, tôi càng cảm thấy yêu chồng, yêu gia đình nhà chồng hơn bao giờ hết. Càng thấy mẹ chồng chiều mình, thương mình, tôi càng thấy trước đây mình thực sự ích kỉ vì đã nghĩ cảnh làm dâu nhà quê mệt mỏi. Nói không quá thì tôi đã từng sợ cảnh phải ở nhà quê vì tôi vốn xuất thân là cô con gái, cô tiểu thư thành phố, đài các, sang trọng.
Lấy chồng được 1 ngày là chúng tôi lên thành phố ngay. Vì ở đó, chúng tôi đã có nhà cửa đàng hoàng, cũng là căn nhà mà bố mẹ tôi phụ giúp mới có được. Chứ nhà chồng tôi quê mua lại hoàn cảnh, làm gì có tiền phụ giúp vợ chồng tôi. Biết nhà anh nghèo, dù là bị bố mẹ phản đối nhưng với sự cương quyết của mình, bố mẹ đã chấp nhận cho chúng tôi lấy nhau.
Ban đầu tôi có tư tường, nhà anh nghèo nhưng lấy chồng có phải ở nhà chồng đâu mà lo, dù sao thì cũng lên thành phố, có quản gì. Thế nên, ngay sau đám cưới, chúng tôi lên thành phố sống và tiếp tục công việc của mình. Thời gian đó, bố mẹ anh nhiều lần bảo chúng tôi về quê cho vui, nhưng tôi cứ một mực không muốn về. Tôi nói với chồng là công việc bận rộn, thực ra là tôi muốn trốn tránh. Thế mà lần ấy, mẹ gọi điện trực tiếp cho tôi, mẹ nói giọng rất nhẹ nhàng, bảo: “Con à, các con dạo này khỏe không? Đường xá xa xôi, bố mẹ không lên thăm hai đứa được. Hai con thu xếp về chơi với bố mẹ một hôm cho vui cửa, vui nhà”.
Về tới nhà, không khí làng quê mát mẻ khiến tôi thích thú. Vậy mà bao lâu nay tôi vẫn không muốn về, vì sợ cảnh mẹ chồng con dâu. (ảnh minh họa)
Nghe giọng mẹ, không hiểu sao tôi thấy nghẹn ngào. Mẹ ân cần, nhẹ nhàng vô cùng. Mẹ không trách cứ gì chúng tôi cả. Và ngay hôm đó, tôi thay đổi suy nghĩ vì nghĩ tội bố mẹ. Chúng tôi về quê.
Về tới nhà, không khí làng quê mát mẻ khiến tôi thích thú. Vậy mà bao lâu nay tôi vẫn không muốn về, vì sợ cảnh mẹ chồng con dâu. Về nhà chồng, tôi chẳng muốn động chân, động tay vào việc gì. Thấy mẹ cặm cụi trong bếp đun rơm, khói mù, tôi khó chịu vô cùng. Nhưng chồng cứ huých tay tôi, bảo vào làm cho mẹ, ai lại con dâu về nhà cứ ngồi không còn mẹ chồng cứ vào bếp nấu cơm vậy. Tôi bảo, không biết nấu bếp rơm, bếp rạ. Nhưng vì chồng, tôi phải vào bếp. Thấy mẹ hì hụi thổi cơm, thổi bếp rạ lên, rồi tôi vào, mẹ xua tay bảo: “Con ra đi, không làm được đâu, khói lắm, cứ để mẹ”. Rồi mẹ quay ra nhìn tôi cười, mặt mẹ đầy nhọ nồi, nước mắt trào ra vì khói. Không hiểu sao lúc ấy tôi vừa buồn cười, vừa thương mẹ.
Tôi vội chạy ra ngoài, lấy chiếc khăn mặt ướt, lại mặt cho mẹ vì mặt mẹ vã mồ hôi với lại đầy nhọ nồi. Mẹ cứ thế nói với tôi, nói liên hồi: “Các con không quen chứ mẹ mấy chục năm làm thế này rồi. Có bếp ga mẹ cũng không muốn dùng, vì mẹ quen mùi rơm rạ. Mùa đông thì đun củi. Nếu không có chúng, có khi mẹ lại nhớ”.
Tôi vào tranh làm với mẹ, mẹ cứ hất tay tôi ra, bảo ra ngoài mẹ làm. Hôm ấy, ăn cơm xong, cơm có cháy, ngon lắm. Mẹ cứ gắp cho tôi bảo nấu nồi cơm điện không có cháy, mẹ thích ăn cơm kiểu này. Miếng cháy bùi bùi, thơm thơm, ngon thật. Chồng tôi ăn say mê, nhìn gia đình chồng ấm cúng, tôi thấy có chút chạnh lòng và càng cảm thương mẹ hơn.
Tối ấy, tôi buồn đi vệ sinh, hai vợ chồng ngủ giường trong buồng còn bố mẹ ngủ bên ngoài. Nhà vệ sinh không khép kín, cách xa nhà ngủ một đoạn nên tôi rất sợ đi ra ngoài. Gọi chồng thì anh uống rượu nhiều, cứ ừ à không dậy. Mẹ nghe thấy tiếng tôi gọi, mẹ vội bật đèn pin và bảo, để mẹ dẫn đi. Thấy mẹ chồng ân cần, chăm sóc, tôi xúc động. Mẹ đưa tôi ra nhà vệ sinh, còn đứng chờ tôi mãi vì tôi bị đau bụng, mãi mới xong xuôi. Rồi đi vào, tôi bảo mẹ, ‘sao mẹ không làm cái nhà vệ sinh kiểu hiện đại bây giờ, khép kín trong nhà cho nó nhanh’? Mẹ tôi cười không nói, rồi lại bảo, “thôi mình già tiết kiệm con ạ, chứ có dùng mấy mà cần”. Nghe mẹ nói tôi mới thấy, đúng là tại mình không biết quan tâm mẹ. Tôi định sáng mai chồng dậy, sẽ bàn với chồng làm cho bố mẹ cái bếp, cái công trình phụ khép kín để ông bà đi lại đỡ trái gió trở trời.
Giờ ở trên thành phố làm việc, tuần nào tôi cũng gọi về cho bố mẹ chồng mấy lần, để hỏi bố mẹ đã ăn cơm chưa, có khỏe không. (ảnh minh họa)
Hôm ấy, chúng tôi ăn bữa cơm trưa chia tay, tôi chào bố mẹ lên thành phố tiếp tục công việc của mình. Khi đi, mẹ cứ gói hết quà này, quà kia cho tôi và rơm rớm nước mắt. Mẹ dặn, hai đứa có bận thế nào thì bận, nhớ về quê thăm bố mẹ cho tình cảm, chứ đừng ham công tiếc việc quá. Nghe mẹ nói mà tôi rưng rưng lệ, tôi nghĩ, tại tôi không có hiếu, tại tôi không cho chồng tôi về, chứ có phải tại chúng tôi bận đâu.
Giờ ở trên thành phố làm việc, tuần nào tôi cũng gọi về cho bố mẹ chồng mấy lần, để hỏi bố mẹ đã ăn cơm chưa, có khỏe không. Tôi thấy, đó là việc làm có ích nhất từ trước tới giờ với gia đình chồng. Nhìn chồng, tôi càng thương và yêu anh hơn. Năm nay, chúng tôi sẽ về ăn Tết với bố mẹ như dự định, tôi chẳng sợ cảm giác ở quê nữa. Mùa đông lạnh, gió rít ầm ầm, mình ngồi trong phòng ấm mà thấy thương bố mẹ ở quê lạnh giá. Tôi bỗng nhớ mùi bếp rơm rạ của mẹ vô cùng, nhớ hình ảnh mẹ cay cay sống mũi. Tôi nhấc điện thoại, gọi cho chồng: “Anh à, hay là, mình đón bố mẹ lên đây ở cùng?”.
Xem thêm tin liên quan hấp dẫn tại đây: Chết nhục vì đi trăng mật với mẹ chồng Bố chồng tặng tôi váy ngủ, mẹ chồng điên tiết Khiếp đảm, Tết, mẹ chồng lên chơi |